Vương Phi Dưới Ánh Trăng

Chương 25 (HẾT)

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Ngày ấy, hoàng cung sáng rực như ban ngày. Đèn hoa treo khắp ngự điện, từng tầng lầu đều có quan viên và tiểu thư quyền quý tụ tập. Tôi khoác trên người bộ y phục do chính tay Lục phu nhân chọn, từng đường chỉ đều tinh xảo, lộng lẫy nhưng không quá phô trương.

Trái tim tôi đập thình thịch khi bước vào đại điện. Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía tôi – có ngạc nhiên, có ghen ghét, có thù hằn… và cũng có sự tán thưởng. Tôi hít sâu một hơi, nhủ thầm: Viên Nhiên, ngươi đã trải qua biết bao sóng gió, giờ tuyệt đối không được run sợ.

Trên điện cao, Hoàng hậu nở nụ cười hiền hòa nhìn xuống, giọng bà vang vọng cả đại điện:

“Viên Nhiên, con nhiều lần khiến trẫm kinh ngạc. Tài năng, đức hạnh, sự kiên định của con đều khiến bản cung an tâm. Từ nay, con sẽ không chỉ là phu nhân của Lục Hạo Minh, mà còn giữ vị trí Cố mệnh phu nhân trong cung, khi cần có thể thay ta xử lý việc hậu cung.”

Tôi lặng người, đôi mắt dần nhòe đi vì nước mắt. Vị trí ấy … không chỉ là vinh dự, mà còn là sự công nhận. Tôi cúi người thật sâu, giọng run rẩy:

“Thần nữ… xin lĩnh chỉ.”

Ngay khi vừa dứt lời, Lục phu nhân bước ra giữa điện. Tôi nhìn bà – người từng nghiêm khắc đến mức khiến tôi mấy lần suýt ngã quỵ, người mà tôi từng nghĩ sẽ mãi không bao giờ chấp nhận mình. Bà mỉm cười, ánh mắt dịu lại như mẫu thân nhìn con gái.

“Dao nhi,” bà gọi tôi bằng cái tên thân mật ấy, khiến tim tôi chấn động, “bao thử thách trước kia, là vì ta muốn con đủ mạnh để đứng vững bên cạnh Hạo Minh. Giờ ta đã yên lòng. Đây là ngọc bội Thiên Hòa, bảo vật gia truyền của Lục gia, từ nay thuộc về con.”

Tôi quỳ xuống, đôi tay run run nhận lấy ngọc bội. Ngọc lạnh như băng nhưng lại truyền đến tôi hơi ấm khó tả. Nước mắt rơi xuống, tôi nghẹn ngào:

“Mẫu thân … con xin hứa sẽ làm tròn bổn phận.”

Tiếng trống, tiếng nhạc rộn ràng. Nhưng khi tôi đứng dậy, bỗng thấy hoa mắt, cơn choáng ập đến. Tôi vội vịn tay áo Hạo Minh, gương mặt nhợt nhạt. Ngự y nhanh chóng bước đến bắt mạch.

Chỉ một lát sau, ông run rẩy dập đầu:

“Khải tấu Hoàng hậu, chúc mừng! Phu nhân Viên Nhiên… đã mang thai được hơn một tháng.”

Tôi sững sờ. Tiếng bàn tán rộ khắp đại điện. Hoàng hậu mỉm cười rạng rỡ, Lục phu nhân nước mắt lưng tròng, còn Hạo Minh… chàng siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, chẳng kiềm chế nổi mà ôm chặt tôi ngay giữa điện.

“Nhiên nhi,” chàng khẽ thì thầm bên tai tôi, giọng run run, “từ nay nàng không chỉ là thê tử của ta, mà còn là mẫu thân của con ta. Cả đời này, ta nguyện dùng hết sức bảo vệ nàng và con, cho dù thiên hạ đổi dời.”

Tôi gục đầu vào n.g.ự.c chàng, nước mắt tuôn xuống không kìm được. Giây phút ấy, bao nhiêu gian nan, bao nhiêu ấm ức từng chịu đựng, tất cả đều tan biến.

Đêm đó, khi pháo hoa rực sáng khắp hoàng thành, tôi đứng bên Hạo Minh trên lầu cao. Gió đêm thổi nhẹ, tôi đặt tay lên bụng mình – nơi mầm sống nhỏ bé đang dần hình thành.

“Từ nay về sau,” tôi mỉm cười thì thầm, “dù là cung đình hay hậu viện, tôi cũng chẳng còn gì phải sợ hãi. Vì tôi có chàng, có gia đình, và có cả tương lai đang chờ phía trước.”

Hạo Minh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, ánh mắt như khắc ghi vĩnh viễn:

“Dao nhi, kiếp này, kiếp sau, chỉ có mình nàng.”

Ánh trăng sáng rọi xuống, pháo hoa rực rỡ, cả hoàng thành chứng kiến một lời thề son sắt. Và câu chuyện của tôi – Viên Nhiên – từ một tiểu thư nhỏ bé, trở thành Vương phi được yêu thương và bảo hộ, đã khép lại bằng cái kết viên mãn nhất: tình yêu, vinh quang, và sinh mệnh mới trong bụng – khởi đầu cho hạnh phúc trọn đời.

Vương Phi Dưới Ánh Trăng

Chương 25 (HẾT)

Chương trước
Chương sau