Sau thất bại nhục nhã trong điện vàng, Triệu Dao không cam lòng. Đêm ấy, nàng ta lén tìm đến một thái giám thân cận, dặn dò chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ trong hoa viên. Bề ngoài là để mời tôi cùng thưởng nguyệt, nhưng kỳ thực là một cái bẫy: trong rượu và nhạc cụ đều được giấu mánh khóe, chỉ cần tôi sơ suất sẽ thành trò cười trước bao người.
Hôm ấy, tôi được mời đến hoa viên. Lòng đã ngờ ngợ, nhưng vì không muốn Hoàng hậu nghĩ mình thất lễ nên vẫn bước chân đi. Triệu Dao ăn mặc lộng lẫy, nụ cười như trăng lạnh:
“Viên Nhiên muội muội, hôm nay tỷ đặc biệt mời muội, mong chúng ta cùng hòa thuận. Muội không từ chối chứ?”
Tôi khẽ gật, ánh mắt vẫn cảnh giác. Bữa tiệc vừa bắt đầu, Triệu Dao liền đưa chén rượu đến, cố tình cao giọng:
“Muội múa phượng hoàng đã kinh động cả cung đình, hôm nay sao không nâng chén cùng tỷ để chúc mừng?”
Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía tôi.
Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói uy nghiêm vang lên từ xa:
“Ngươi lấy tư cách gì mà bày trò ép dâu nhà ta?”
Tất cả đều kinh ngạc quay lại. Chính là Lục phu nhân, bà vốn được mời vào cung thăm hỏi Hoàng hậu, tình cờ đi ngang qua hoa viên, thấy cảnh tượng liền bước vào. Ánh mắt sắc bén của bà quét qua Triệu Dao khiến nàng tái mặt.
Không chỉ thế, ngay sau lưng bà là Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu mỉm cười, nhưng nụ cười đầy ẩn ý:
“Triệu tiểu thư, bổn cung nghe nói nàng mời Viên Nhiên đến để thưởng nguyệt, sao lại hóa thành màn ép buộc như thế? Đây là cung cấm, chẳng phải chỗ để các tiểu thư gây sóng gió.”
Triệu Dao quỳ phịch xuống, mặt cắt không còn giọt máu:
“Thần nữ… thần nữ chỉ muốn kết giao hữu nghị, tuyệt không có ý khác.”
Lục phu nhân lạnh lùng đáp:
“Nếu thật lòng kết giao, sao trong rượu lại có vật lạ? Ngươi nghĩ ta không nhìn ra sao?”
Cả hoa viên xôn xao. Triệu Dao run lẩy bẩy, không nói nổi lời nào.
Hoàng hậu liếc nhìn, giọng trầm xuống:
“Triệu tiểu thư, việc hôm nay bổn cung sẽ ghi nhớ. Trở về, ta sẽ phái người đến Thừa tướng phủ hỏi cho rõ. Mong Triệu gia sẽ cho bổn cung một lời giải thích thỏa đáng.”
Một câu nói như sấm sét, đẩy Triệu gia vào thế khó xử.
Tôi nhìn Triệu Dao đang run rẩy dưới đất, trong lòng biết rõ từ nay nàng ta đã mất thế chủ động. Tôi âm thầm nắm chặt tay, hiểu rằng lần này không chỉ tôi, mà cả Lục gia cũng đã đứng vững trước sự thử thách ngầm trong cung.