Vương Phi Dưới Ánh Trăng

Chương 23

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~2 phút

Tiếng trống vang lên, dồn dập như thôi thúc từng nhịp tim. Tôi và Triệu Dao cùng bước ra giữa điện, bao ánh mắt dõi theo. Không khí đặc quánh, ngay cả gió thổi qua rèm cũng như ngưng lại.

Triệu Dao chọn khúc “Liên Hoa Tụ Ảnh”, điệu múa nổi tiếng mà nàng đã luyện từ nhỏ. Nàng uyển chuyển bước đi, tà váy trắng muốt xoay vòng, động tác chuẩn mực đến từng chi tiết, đẹp như một đóa sen hé nở trong hồ tĩnh lặng. Khách khứa gật gù, tán thưởng.

Khi nàng kết thúc, ánh mắt đắc ý lướt qua tôi, như muốn nói: Ngươi làm sao vượt được ta?

Đến lượt tôi, tôi chọn khúc “Vũ Dạ Nguyệt” – điệu múa mà tôi từng tập lén dưới ánh trăng khi còn ở quê. Điệu múa này không hoàn hảo theo khuôn mẫu, nhưng lại có sự phóng khoáng và thần thái tự nhiên. Tôi xoay người, tay áo dài tung bay như mảnh trăng rơi xuống mặt hồ, mỗi cử động đều hòa nhịp cùng tiếng tiêu du dương.

Khách khứa ban đầu im lặng, sau đó thì thào, rồi dần dần ánh mắt họ sáng lên, như bị cuốn theo. Hoàng hậu cũng nghiêng người về phía trước, đôi mắt lóe sáng hiếm thấy.

Khi khúc nhạc kết thúc, tôi đứng lặng, hơi thở gấp gáp. Cả đại điện yên ắng trong chốc lát, rồi vỡ òa tiếng vỗ tay và tán thán.

“Quả nhiên là vũ điệu phượng hoàng giữa đêm trăng!”

“Triệu tiểu thư múa đẹp, nhưng Viên Nhiên mang đến một linh hồn khác hẳn…”

Sắc mặt Triệu Dao cứng đờ. Nàng cố giữ nụ cười, nhưng bàn tay giấu trong tay áo siết chặt, móng tay bấm sâu vào da.

Hoàng hậu cười khẽ, ánh mắt dịu dàng dừng trên tôi:

“Viên Nhiên, điệu múa của con không câu nệ khuôn phép, nhưng lại làm lay động lòng người. Đây mới chính là tinh túy của nghệ thuật.”

Lời khen ấy như nhát d.a.o giáng xuống lòng Triệu Dao. Nàng cúi đầu, nhưng đôi mắt lóe lên tia oán hận dữ dội, chỉ có tôi nhìn thấy.

Tôi chậm rãi hành lễ:

“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”

Trong lòng tôi hiểu rõ — từ hôm nay, giữa tôi và Triệu Dao, đã chính thức hình thành một mối hận khó xóa…

Vương Phi Dưới Ánh Trăng

Chương 23