Tôi đứng lặng, giữa bao ánh mắt dò xét. Hội hoa đăng vốn nên náo nhiệt, nhưng giây phút Lục Hạo Minh cất lời, dường như cả không gian trở nên tĩnh lặng lạ thường.
Người ta xì xào:
– "Thừa tướng đích thân mời nàng kia sao?"
– "Chưa từng thấy Lục đại nhân để mắt đến ai trong tiệc hội, nay lại chủ động..."
Tai tôi nóng bừng, tim đập loạn nhịp. Vân Thâm khẽ liếc nhìn tôi, trong mắt thoáng một tia ngỡ ngàng rồi nhanh chóng giấu đi. Hắn mỉm cười nhã nhặn:
– "Nếu đã là lời mời của Thừa tướng, vậy ta không dám giữ chân. Cô nương, hãy cứ đi đi."
Tôi hơi khựng lại, định từ chối, nhưng bắt gặp ánh mắt thâm sâu của Lục Hạo Minh. Trong ánh mắt ấy, có gì đó khó giải thích, vừa áp chế vừa lôi cuốn, khiến lời cự tuyệt nghẹn lại trong cổ họng.
– "Vâng." – tôi đáp khẽ.
Hắn đưa tay, bàn tay thon dài, ngón tay khớp xương rõ ràng, tỏa ra hơi lạnh nhưng kiên định. Tôi đặt tay mình vào, bàn tay hắn khẽ siết lấy, dắt tôi bước đi giữa ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ganh ghét của bao người.
Chúng tôi dừng lại bên bờ hồ, nơi hàng trăm chiếc đèn hoa sen đang trôi lững lờ. Trăng sáng soi bóng xuống nước, phản chiếu gương mặt hắn thêm tuấn tú mà lạnh lẽo.
Hắn cầm một chiếc đèn đưa cho tôi, giọng trầm thấp:
– "Người ta nói, thả đèn mang theo điều ước, thì trời cao sẽ nghe thấy. Nàng có điều gì muốn cầu không?"
Tôi cúi đầu, nhìn ngọn nến nhỏ lung linh trong chiếc đèn. Từ trước đến nay, tôi chưa từng tin vào những điều ước, nhưng lúc này, trong lòng lại dấy lên khát vọng mơ hồ.
– " Tôi chỉ mong… người thân bình an." – tôi đáp, giọng khẽ run.
Hắn trầm mặc nhìn tôi, ánh mắt như soi thấu tận tâm can. Sau đó, hắn cúi xuống, thì thầm một câu mà chỉ tôi nghe rõ:
– "Còn ta … chỉ mong nàng đừng rời khỏi tầm mắt ta."
Tôi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn. Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi chấn động, không rõ là e sợ hay xao động. Ngọn đèn trong tay được thả xuống, trôi xa dần, mang theo một bí mật không thể nói thành lời.
Từ xa, tôi thấy bóng dáng Triệu Vân Thâm đứng giữa đám đông, nụ cười ôn hòa quen thuộc biến mất, thay vào đó là ánh mắt tối đi, sâu thẳm như vực không đáy.
Tôi chợt nhận ra, đêm hội hoa đăng năm nay, không chỉ để lại ánh sáng đẹp đẽ, mà còn mở ra một mối ràng buộc định mệnh giữa ba người chúng tôi.