Vương Phi Dưới Ánh Trăng

Chương 7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Ngày hôm sau, tôi được người hầu của Lục phủ dẫn đến Đại Từ Đường, nơi các phu nhân và tiểu thư trong phủ thường học lễ nghi. Không khí ở đây nghiêm ngặt đến ngạt thở, mỗi bước đi, mỗi cử chỉ đều bị soi xét.

Lục phu nhân ngồi uy nghi trên ghế cao, đôi mắt sắc bén lướt qua tôi. Bà ta cất giọng chậm rãi, nhưng nặng nề như lời phán quyết:

– "Viên Nhiên, từ hôm nay, ngươi sẽ ở lại Lục phủ để học đủ lễ nghi của một vương phi. Nếu làm tốt, bản phu nhân sẽ thừa nhận ngươi. Nếu thất bại… thì tự mình biết đường rời khỏi."

Tôi quỳ xuống, đáp khẽ:

– "Vâng, thưa phu nhân."

Một loạt nữ tỳ bước ra, bày sẵn bàn ghế, hương án. Người thì đặt sách lễ nghi dày cộm, kẻ thì mang ra chén trà nóng đến đỏ cả tay cầm.

– "Đầu tiên," – Lục phu nhân nheo mắt – "hãy học hành lễ. Một cái cúi chào sai một tấc, là sự sỉ nhục đối với Lục gia."

Tôi bắt đầu tập đi đứng, cúi chào, nâng tay, đặt chân. Những động tác tưởng đơn giản nhưng phải giữ đúng từng góc độ, từng nhịp thở. Tôi cố gắng làm đúng, nhưng lưng nhanh chóng đau nhức, mồ hôi thấm đẫm sống lưng.

Một phu nhân trẻ cười nhạt:

– "Ôi, tiểu thư Viên này trông như gió lay trước bão, liệu có đủ sức bước vào hào môn không đây?"

Tiếng cười râm ran lan khắp sảnh. Tôi cắn môi, giả như không nghe thấy, lặp lại động tác cho đến khi đầu gối run rẩy.

Lục phu nhân vẫn chưa dừng lại. Bà ta ra hiệu, một nữ tỳ bưng khay trà nóng tiến đến.

– "Đây là trà Long Tĩnh. Nước quá nguội sẽ mất hương, quá nóng sẽ bỏng tay. Ngươi hãy bưng từ đầu sảnh đến cuối sảnh, không được rơi một giọt, không được run tay."

Tôi hít một hơi thật sâu, đón lấy khay trà. Nhiệt độ tỏa ra khiến lòng bàn tay bỏng rát, từng bước đi đều phải giữ thăng bằng tuyệt đối. Những ánh mắt chờ đợi tôi thất bại dán chặt vào, như lưỡi d.a.o vô hình đ.â.m sau lưng.

Đi được nửa đường, một nữ tỳ vô tình – hay cố ý – va khẽ vào vai tôi. Cả khay trà nghiêng hẳn sang một bên. Tim tôi nhảy dựng, nhưng bằng phản xạ, tôi kịp giữ thăng bằng, bước nhanh lên trước.

Một giọt trà rơi xuống sàn, bốc khói nhẹ. Tôi siết chặt hàm răng, giữ khay vững đến khi đặt được lên bàn cuối sảnh.

Không gian im lặng đến đáng sợ.

Lục phu nhân nâng tách trà, nhấp một ngụm, rồi mỉm cười nhàn nhạt:

– "Khá lắm… nhưng đây chỉ mới là khởi đầu. Hãy chuẩn bị tinh thần, Viên Nhiên. Lục phủ này, không dễ bước vào."

Tôi cúi đầu, che đi bàn tay đỏ rát run run. Trong lòng, ngọn lửa vừa sợ hãi vừa kiêu hãnh cháy lên. Tôi thầm nhủ, dù thế nào, tôi sẽ không để họ thấy tôi gục ngã.

Vương Phi Dưới Ánh Trăng

Chương 7