Tiếng vỗ tay vẫn chưa dứt, tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì giọng nói uy nghi của Hoàng hậu vang vọng khắp đại điện:
– "Viên tiểu thư, điệu múa của ngươi quả thật khiến trẫm kinh ngạc. Đã lâu rồi trong cung mới có thể thấy một vũ khúc vừa thanh lệ vừa khí phách đến vậy."
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về tôi. Trái tim tôi thắt lại, bàn tay vẫn còn run vì xúc động, nhưng tôi vội quỳ xuống hành lễ:
– "Thần nữ không dám nhận, chỉ là chút tiểu nghệ… mong Hoàng hậu lượng thứ."
Hoàng hậu khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng long lanh, nhưng ẩn chứa uy nghi khiến người khác khó dò:
– "Không cần khiêm nhường. Bản cung rất vừa ý. Nếu ngươi nguyện ý, bản cung muốn giữ ngươi lại trong cung, dạy thêm vũ nghệ cho các cung nữ. Ý ngươi thế nào?"
Câu nói ấy như sét đánh ngang tai. Tôi nghe rõ ràng có những tiếng hút khí kinh ngạc quanh mình. Một vài tiểu thư che miệng cười khẩy, nhưng ánh mắt lại tràn đầy ghen tức.
Giữ lại trong cung – đó là vinh quang mà bao người ao ước, nhưng cũng là gông xiềng vàng son. Một khi bước chân vào, sẽ chẳng dễ gì thoát ra.
Tôi cúi đầu, tim đập loạn, chưa kịp mở miệng thì một giọng trầm lạnh vang lên từ phía sau:
– "Hoàng hậu nương nương, Viên Nhiên hiện là khách của Lục phủ, cũng là người mà hạ thần đã nhận trách nhiệm. Nếu nàng ở lại cung, e rằng không phù hợp."
Lục Hạo Minh.
Hắn đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định, giọng nói không hề nhún nhường dù đang đối diện Hoàng hậu.
Cả sảnh im lặng. Mọi người lén liếc nhìn nhau – dám công khai từ chối ý chỉ gián tiếp của Hoàng hậu, trong kinh thành này chỉ có hắn.
Hoàng hậu hơi nhướng mày, nhưng rồi bật cười nhạt:
– "Thừa tướng quả là bảo hộ chu toàn. Được, nếu ngươi đã kiên quyết, bản cung cũng không cưỡng ép. Nhưng nhớ kỹ, Viên Nhiên đã lọt vào mắt trẫm, thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ phải trở lại nơi này."
Ánh mắt bà quét qua tôi, sâu xa và khó hiểu, tựa như đã đóng dấu một ấn ký vô hình lên số phận tôi.
Tôi khấu đầu thật sâu, trong lòng vừa nhẹ nhõm, vừa run sợ. Tôi biết rõ, khoảnh khắc này đã đặt tôi vào vị trí nguy hiểm hơn bao giờ hết – được Hoàng hậu để mắt, cũng đồng nghĩa trở thành cái gai trong mắt vô số người.
Lục Hạo Minh bước đến, ánh mắt lướt qua tôi, thấp giọng chỉ đủ tôi nghe:
– "Đừng lo, có ta ở đây."
Lời nói ngắn gọn, nhưng lại như chiếc ô che chở trong cơn giông.
Song tôi hiểu rõ, giông bão mới chỉ vừa bắt đầu.