Bước xuống tàu bằng những con robot hình người, chúng tôi vô cùng kinh ngạc: Trái Đất đã trở lại với màu xanh sự sống. Những cánh đồng, dòng sông, mây trời… tất cả đều như đang gọi mời.
Một nền văn minh mới đã xuất hiện — đây là nhân loại lần thứ hai.
Chúng tôi háo hức tìm kiếm một cơ thể thật để sống như người bản địa. Thế nhưng, việc lựa chọn lại không hề dễ dàng chút nào…
“Chúng ta không có lý do gì để tùy tiện xâm nhập vào cơ thể của một người khác.” Tinh Nguyệt nghiêm giọng nói, đôi mắt người nọ nhìn thẳng vào tôi như muốn nhấn mạnh nguyên tắc cốt lõi ấy.
Bởi vì mỗi cơ thể sống đều có ý thức riêng. Nếu muốn chúng tôi nhập vào thì ý thức ban đầu phải bị đẩy ra ngoài — vĩnh viễn.
Ngay lúc đó, tôi chợt nhớ đến một quy luật từng tồn tại trong xã hội loài người cũ, đó là chọn lọc tự nhiên.
13
Trong quá trình tiến hóa của sinh giới, kẻ mạnh sẽ sinh tồn, còn kẻ yếu thì sẽ bị đào thải.
Dựa trên nguyên tắc ấy, tôi bắt đầu thiết kế một trò chơi sinh tồn khốc liệt mang tên “Xác cây”.
Trò chơi được tạo ra để thử thách và để lọc ra những cá thể yếu ớt… và những người bị loại sẽ trở thành vật chứa cho ý thức của chúng tôi.
Tinh Nguyệt cùng các thành viên khác trong đội sau khi thảo luận đã vui vẻ đồng ý.
Vậy là đêm qua, nhân lúc dân làng Thần Thủy chìm trong giấc ngủ, chúng tôi dùng robot vận chuyển từng người lên tàu vũ trụ.
Ở đó, chúng tôi có hàng nghìn khoang truyền dẫn ý thức và có thể chứa toàn bộ dân làng.
Sau vài năm quan sát, tôi cho rằng những người có khả năng chiến thắng cao nhất sẽ là nhóm nắm giữ quyền lực, như trưởng làng, những ông già bảo thủ trong gia đình, và đám bé trai đang lớn lên.
Bởi vì họ chi phối luật lệ, và luôn dùng các tiêu chuẩn đạo đức khắt khe để kiểm soát phụ nữ.
Thú vị thay, khi ý thức dân làng được tải vào trò chơi thì một hiện tượng đã xảy ra: quy tắc ban đầu về việc nuôi “xác cây” để lấy quả thịt nấu canh trường sinh đã bị tiềm thức của trưởng làng tự động sửa đổi.
Nó biến thành:
“Thiếu nữ đồng trinh phải hy sinh thân mình để nuôi hạt giống trồng nên xác cây cho kết quả thịt trường sinh.”
Rõ ràng, trong mắt trưởng làng, phụ nữ dễ kiểm soát hơn, và cũng dễ hy sinh hơn. Và chỉ cần không ai phá luật thì bọn họ sẽ tiếp tục được hưởng thứ bọn họ muốn.
Trò chơi “Xác cây” chỉ thiết lập một kịch bản mở, còn diễn tiến cụ thể thế nào thì hoàn toàn là do ý thức của người chơi tự phát triển.
Tôi cứ ngỡ mọi thứ đã an bài xong xuôi. Kẻ mạnh sẽ chiến thắng. Trò chơi sẽ kết thúc như một bản thử nghiệm hoàn hảo.
Nhưng không ngờ Tinh Nguyệt lại nhìn ra một khả năng khác hoàn toàn.
Cô ấy phát hiện rằng ý thức của những thiếu nữ bị hãm hại vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Có lẽ, chỉ cần có một cơ hội thì bọn họ vẫn sẽ chớp lấy để phản công.
Tinh Nguyệt nói với giọng điệu tràn đầy cảm xúc:
“Sự lạm dụng tàn nhẫn sẽ kích hoạt một sức mạnh thù hận cực lớn trong lòng nạn nhân. Và những người dân làng lương thiện sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra rằng: chỉ có tích cực chống lại mới là lối thoát duy nhất.”
Rồi cô ấy hứng khởi đề nghị:
“Hay là… chúng ta cũng tham gia trò chơi này đi? Rồi cùng cá cược xem bên nào thắng?”
Tôi nhìn cô ấy thật lâu, rồi gật đầu đồng ý.
Để hoàn toàn hòa mình vào trò chơi, tôi đã phong ấn toàn bộ ký ức về thân phận người mới trường sinh, sau đó đăng nhập với danh tính Trần Tinh.
Trùng hợp là, đứa con trai thực sự của mẹ Trần Tinh vừa c.h.ế.t yểu, nên việc bà ấy hoài nghi tôi là điều có thể hiểu được.
Để đảm bảo tôi sẽ tỉnh lại đúng lúc, tôi đã cài sẵn thiết bị đánh thức ký ức. Đến thời điểm định trước, toàn bộ dữ liệu về thân phận thật của tôi sẽ được tự động khôi phục.
Còn về Tinh Nguyệt, tôi nghi ngờ rằng cô ấy đã vào trò chơi mà không xóa ký ức. Điều đó giải thích vì sao cô ấy luôn đi trước tôi một bước và luôn biết nên làm gì.
“Tít tít!”
Âm thanh từ hệ thống vang lên. Ý thức của Tinh Nguyệt được rút ra khỏi trò chơi và cô ấy lập tức xuất hiện trước mặt tôi, vẫn với hình dạng Hạ Thanh.
Cô ấy mỉm cười với ánh mắt sáng lấp lánh, rồi nghiêng đầu hỏi tôi:
“Tinh Diệu, sau trò chơi này, anh vẫn muốn từ bỏ sự trường sinh… để có lại một cơ thể hữu hạn chứ?”
Tôi im lặng một lúc. Trong đầu tôi bỗng nhiên hiện lên những ánh mắt, những tiếng khóc, và còn có cả những tiếng rên thảm thiết trong trò chơi đó.
Rồi tôi chậm rãi gật đầu và đáp lại bằng giọng trầm thấp:
“Chúng ta đến đây để tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống.
Còn họ… lại ngước nhìn trời sao, khao khát sự trường sinh.
Nhưng không ngờ, cái c.h.ế.t luôn đến bằng những hình thức khác nhau.
Điều quan trọng nhất chính là những ngày ta sống trước khi chết.”
Lúc này, robot phụ trách vận hành trò chơi bỗng ngắt lời và hỏi:
“Ý thức của những người chiến thắng đang được khôi phục về cơ thể.
Xin hỏi: với những người thất bại, có cần xóa bỏ toàn bộ không?”
Tôi trầm ngâm một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp:
“Có qua có lại. Vì chúng ta đã chiếm lấy cơ thể của họ… vậy hãy cho họ thứ họ khao khát.”
“Hãy truyền ý thức của họ vào hàng trăm triệu trò chơi kinh dị cực đoan mà tôi đã tạo ra.”
…
Được rồi, tôi thừa nhận.
Chuyện này ít nhiều cũng có chút thù oán cá nhân.
(Hết.)