Xác Cây

Chương 10

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cuối cùng, trưởng làng cũng thở hổn hển đuổi kịp. Ông ta vung tay ra hiệu cho đám tay chân dừng lại.

Nhìn tôi mặt mũi bầm tím, m.á.u chảy đầy người, ông ta nhếch mép cười khinh bỉ:

“Thằng ranh, mày đã nếm thử mùi vị của chị mày chưa?”

Tôi nhổ toẹt một bãi đờm vào mặt ông ta, rồi lên tiếng đáp lại với giọng lạnh như băng:

“Nếm mẹ mày!”

Ông ta hoàn toàn không biết, ngay phía sau mình, Hạ Thanh và những người còn lại đã thành công phá hủy toàn bộ đồng tiền đồng. Trận pháp phong hồn đã bị vỡ tan.

Ngay sau lưng ông ta, hàng chục con nhện đầu người đang lặng lẽ bò tới. Điều kinh hoàng hơn cả là: những gương mặt trên đầu chúng không còn chỉ là của chị tôi, mà là gương mặt của tất cả các thiếu nữ đã c.h.ế.t oan trong nghi thức “nuôi xác cây” suốt bao năm qua.

Rất nhanh tiếng hét của trưởng làng và đám tay chân vang lên chói lói, tuyệt vọng đến tột cùng.

Tôi đứng yên với một thân m.á.u me đầy mình, rồi nở một nụ cười trong nước mắt.

Trong khoảnh khắc đó, ký ức chợt ùa về. Tôi nhớ lại giọng chị ngày bé nhẹ nhàng hỏi tôi:

“Tinh Tinh, em biết tại sao chị không thích trăng tròn mà lại thích trăng khuyết không?”

“Vì trăng khuyết giống như một con thuyền… có thể đưa người ta sang sông.”

12

“Khôi phục dữ liệu hoàn tất. Đếm ngược khởi động dịch vụ bắt đầu.”

Một giọng nói máy móc đột ngột vang lên bên tai tôi. Tôi choáng váng, rồi vô thức đưa tay vỗ má và ắc đầu mấy cái, tôi cứ ngỡ mình lại rơi vào ảo giác.

Không lâu sau, Hạ Thanh liền bước tới từ xa. Cô ấy nhìn tôi rồi nở một nụ cười nửa miệng mang theo vẻ bí ẩn không thể lý giải.

Rồi cô ấy vẫy tay ra hiệu cho tôi đi theo, hướng về một nơi tôi chưa từng đặt chân tới.

Tôi vừa bước vừa thấy rối bời, lén quan sát bóng lưng Hạ Thanh, cố đoán xem rốt cuộc cô ấy đang định giở trò gì.

Khi đi ngang qua nhà Trương Cường, tôi vô thức liếc nhìn vào trong sân. Anh ta nằm gục ngay cổng, một cành cây xuyên thẳng qua tim. Máu dưới người đã gần như khô cạn và nhuộm đen cả nền đất.

Tôi khựng lại một giây, rồi chỉ biết khẽ thở dài, sau đó lại vội vàng đuổi theo Hạ Thanh.

Phải mất một đoạn đường khá xa thì tôi mới nhận ra cô ấy đã dẫn tôi đến bờ sông, dòng nước trước mắt vẫn đang cuồn cuộn chảy như mọi khi và cũng chẳng có gì thay đổi.

Tôi khó hiểu hỏi cô ấy: “Bây giờ đi luôn sao? Không mang theo gì à? Hành lý cũng không luôn sao?”

Cô ấy không trả lời mà chỉ cười hì hì như thể đang đùa, rồi cô ấy đột ngột đi vòng ra sau lưng tôi.

Cảm giác bất an thoáng lướt qua, nhưng đến khi tôi quay lại thì đã quá muộn.

Cô ấy bất ngờ đẩy mạnh một cái. Tôi mất đà nên lập tức ngã nhào xuống dòng sông lạnh buốt.

Nước nhanh chóng tràn vào tai và vào mũi. Trong cơn hỗn loạn, tôi vẫn nghe loáng thoáng tiếng hét vọng lại từ trên bờ:

“Tinh Diệu, cậu thua rồi!”

Tôi ho sặc sụa và không ngừng cố vùng vẫy trong làn nước siết. Nhưng trước khi bị dòng nước nuốt trọn, một luồng ký ức bất ngờ tràn về mạnh mẽ và dữ dội như vỡ đê.

Khoảnh khắc ấy, tôi lập tức bừng tỉnh.

Tôi biết rồi.

Tôi là ai… và “ngôi sao rơi từ trời cao” mà mẹ tôi từng nói rốt cuộc là gì.

Tôi tên là Tinh Diệu. Một “ người mới trường sinh”, không có cơ thể, mà chỉ tồn tại dưới dạng ý thức thuần túy. Thứ mà người dân nơi đây gọi là “ngôi sao ” thật ra chính là tàu vũ trụ của chúng tôi.

Còn Hạ Thanh… tên thật của cô ấy là Tinh Nguyệt. Cô ấy là một thành viên trong “Đội trở lại quá khứ”, là một tổ chức đặc biệt mà tôi cùng cô ấy đã lập ra.

Mười tỷ năm trước, khi Trái Đất bước vào giai đoạn diệt vong, khí hậu trở nên khắc nghiệt đến không tưởng. Núi lửa phun trào, cháy rừng lan khắp hành tinh, nền văn minh nhân loại đối mặt với cái kết lần thứ nhất.

Thế giới không còn phù hợp cho sự sống. Các quốc gia vội vàng tìm cách đưa cư dân lên tàu vũ trụ để đi tìm hành tinh khác.

Thế nhưng, sức chứa của các tàu không đủ cho toàn nhân loại.

Đúng lúc ấy, công nghệ “Người mới trường sinh” ra đời.

Người ta phát hiện rằng: nếu tách rời linh hồn khỏi thể xác, rồi tải ý thức con người lên một siêu máy tính lượng tử, thì tất cả mọi người đều có thể tồn tại vĩnh viễn mà không cần cơ thể.

Và thế là, nhân loại từ bỏ thể xác.

Chúng tôi sống trong không gian dữ liệu và di chuyển cùng tàu mẹ xuyên qua vũ trụ. Trong thế giới ảo do hệ thống tạo ra, chúng tôi không cần ăn, không cần thở, không biết đến bệnh tật hay cái chết. Thế nhưng, đổi lại, chúng tôi cũng không thể sinh ra sự sống mới.

Không có nhịp tim, không có xúc giác, không có giới tính, không có cái ôm hay nụ hôn, thậm chí cũng chẳng có sự rung động thật sự.

Thời gian cứ thế trôi qua. Từ hàng nghìn năm… đến hàng triệu, rồi hàng trăm triệu năm.

Cuối cùng, một số người trong chúng tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Chúng tôi sống trong thế giới ý thức quá lâu. Những dãy núi, cánh rừng, đàn chim, biển cả, ánh nắng… đều là mô phỏng số hóa. Mọi thứ chỉ là dòng dữ liệu không mùi vị, không cảm xúc thật.

Và rồi, chúng tôi bắt đầu khao khát trở lại làm người.

Không phải một sinh vật bất tử, mà là một con người thật sự, có da thịt, có máu, có đau đớn, có tình yêu, và có giới hạn.

Chúng tôi khao khát một lần nữa được sống đúng nghĩa: cảm nhận cơn đói, cái lạnh, sự rung động, nỗi sợ và cả cái chết.

Vì thế, tôi và vài “ người mới trường sinh” khác cùng xin cấp trên một con tàu riêng và thành lập “Đội trở lại quá khứ” với mục tiêu là trở về Trái Đất – nơi chúng tôi từng là người.

Chúng tôi lên đường, phiêu bạt trong vũ trụ mênh m.ô.n.g hàng trăm triệu năm ánh sáng.

Và rồi, chúng tôi quay trở lại nơi bắt đầu.

Trái Đất lúc này đã hồi sinh sau lần diệt vong trước đó.

Xác Cây

Chương 10