Tên đạo sĩ kia đang lẩm bẩm đọc chú, còn tay thì liên tục vẽ phù. Trên mặt đất, ông ta bày ra một “Trận pháp phong hồn” phức tạp, chính giữa là mười bảy đồng tiền đồng cổ đã được tẩm nước tiểu của đồng tử và được xếp thành hình “Tiểu Thất Quan” để khóa linh hồn oán khuất.
Tôi nghe thấy ông ta nói với trưởng làng:
“Tiền cổ qua tay vạn người nên chứa dương khí cực mạnh. Kết hợp với nước tiểu đồng tử sẽ trấn được oán niệm của quỷ dữ.”
“Sau đó, ta sẽ dùng ‘phù sống’ để dẫn âm khí từ xác cây nhập vào trận pháp. Dùng m.á.u chó đen phong ấn mạch âm, linh hồn sẽ bị tách khỏi thân xác, không được bổ sung âm khí, ả ta sẽ từ từ tiêu tan.”
Nghe đến đây, cả người tôi lập tức cảm thấy lạnh toát. Họ không chỉ muốn phong hồn chị tôi, mà bọn họ còn muốn hủy diệt chị ấy mãi mãi!
Không kịp nghĩ nhiều, tôi lập tức quay người chạy về hầm bí mật nhà Triệu Hiển, rồi vừa thở dốc vừa kể lại mọi chuyện với Hạ Thanh.
Hạ Thanh nghiêm mặt nói nhanh:
“Yên tâm, chúng ta cũng có người.”
Rồi cô ấy kéo tôi vào trong và nói nhỏ:
“Họ đã mời đến một người đặc biệt, chính là mẹ của Triệu Hiển. Trong làng ai cũng gọi bà ấy là ‘bà đồng Triệu’.”
Chưa đầy một phút sau, bà đồng Triệu liền bước ra. Bà ấy có mái tóc bạc trắng, ánh mắt sắc như dao, khí thế hừng hực như thần nữ giáng thế.
Vừa nghe tôi kể xong tình hình, bà ấy liền đập mạnh tay xuống bàn rồi nghiến răng nói:
“Bọn nó dám phong hồn, bà già này dám chiêu hồn!”
Giọng bà ấy nghe tràn đầy khí thế và không có chút do dự nào.
Sau đó bà ấy bắt đầu phân phó: “Đi tìm cho tôi vài tượng gỗ, quần áo cũ của những cô gái đã chết, hai cái gương đặt lâu trong bóng tối, và thêm mấy sợi dây đỏ dẫn hồn nữa…”
Cuối cùng, bà ấy còn nghiêm giọng dặn:
“Lập một vòng nến trắng quanh lễ vật. Khi tất cả cháy đều, tôi sẽ bắt đầu nghi thức chiêu hồn.”
Chúng tôi lập tức chia nhau chuẩn bị. Vài người lo dọn sạch giường và bàn trong hầm, những người khác thì nhanh chóng gom đủ lễ vật theo yêu cầu. Không lâu sau, một đàn tế nghiêm trang đã được dựng lên giữa lòng đất âm u, lễ chiêu hồn chính thức bắt đầu.
Nghi lễ bắt đầu. Bà đồng Triệu ngồi khoanh chân giữa vòng nến trắng đang cháy, trước mặt là hai tấm gương phủ bụi mờ đặt đối diện nhau. Giọng bà ấy vang lên đều đều trong không gian đặc quánh mùi nhang và hơi ẩm lạnh lẽo:
“Trên đá Tam Sinh, ngũ hành luân chuyển. Thần linh giáng lâm, thiên địa thông suốt.”
“U lộ âm ty, kết nối sinh tử. Quỷ hồn giáng lâm, nghe theo lệnh ta.”
“Âm dương kỳ môn, huyền diệu vô biên. Oán hồn lắng nghe, làm theo ý ta …”
Giọng chú cứ thế lặp lại và ngân dài trong không gian như từng nhịp trống gõ vào tim tôi.
Vài phút sau, một tiếng khóc nức nở u sầu vang lên đâu đó trong không trung. Âm thanh ấy nhanh chóng biến thành những tràng cười khẽ, mơ hồ như vọng từ đáy giếng, vừa xa xôi và cũng vừa rờn rợn.
Tôi căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích. Bỗng dưng có hàng chục cái bóng đen lướt vèo qua hai tấm gương đối diện. Ngay lập tức, tất cả nến trong vòng đều vụt tắt cùng một lúc. Không khí trong hầm lạnh buốt như băng, tựa hồ mùa đông đột ngột ập đến giữa tiết xuân.
Tôi có thể cảm nhận rõ từng sợi lông trên cơ thể dựng đứng, lồng n.g.ự.c như bị ai đó bóp nghẹt, tim tôi đập liên hồi như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Giữa khoảng tối lạnh ngắt, giọng nói của bà đồng Triệu vang lên nghe lạnh lẽo như gió từ cõi âm:
“Oán hồn đã đến. Có thù, trả thù. Có oán, báo oán. Nhân quả xoay vần, thiên đạo tuần hoàn. Tất cả đều phải luân hồi.”
Ngay khi lời bà ấy vừa dứt, một cơn gió lốc đột ngột nổi lên trong hầm. Cánh cửa gỗ bị thổi bật phát ra một tiếng “sầm”, rồi tự động đóng sập lại sau lưng chúng tôi. Không gian lập tức rơi vào im lặng tuyệt đối, như thể toàn bộ thế giới bên ngoài đã bị cắt đứt.
…
“Hãy tìm cách phá hủy những đồng tiền đó.” Bà đồng Triệu chậm rãi nói, và ánh mắt bà ấy lúc này cũng tối sầm lại: “Trận phong hồn kia không dễ đối phó đâu.”
Tôi gật đầu. Sau đó liền chạy đi tìm Hạ Thanh để bàn bạc đối sách.
Hiện tại trưởng làng đang tức giận đến tột độ nên đang phái người lùng sục khắp nơi để bắt tôi. Vì vậy, tôi quyết định chủ động xuất hiện, dẫn dụ ông ta cùng đội an ninh rời khỏi khu tế đàn. Khi đó, Hạ Thanh và những người còn lại sẽ ra tay bắt đạo sĩ và cướp lấy số tiền phong hồn.
Trước khi tôi rời đi, Hạ Thanh đột ngột gọi giật tôi lại, ánh mắt cô ấy lúc ấy nghiêm túc đến kỳ lạ:
“Trần Tinh… sau tất cả những chuyện này, cậu vẫn muốn từ bỏ sự trường sinh sao?”
Tôi cau mày và thoáng sững người. Câu hỏi của cô ấy khiến tôi chẳng hiểu đầu đuôi gì, nhưng thời gian gấp gáp, tôi đành gạt sang một bên và vội vã lên đường.
Triệu Hiển nhét vào tay tôi một cây gậy gỗ thô ráp. Cầm nó chặt trong tay, tôi lao ra khỏi hầm như một kẻ tử sĩ bước vào chiến trường không chút do dự.
Khi tới gần khu xác cây, tôi thấy trưởng làng đang nhàn nhã ngồi dưới mái lều tạm, ông ta vừa nhâm nhi chén trà và vừa quan sát đạo sĩ đang bày trận. Khuôn mặt ông ta đầy vẻ tự mãn, giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Tôi leo lên một tảng đá lớn phía xa rồi hét vang về phía ông ta bằng giọng trào phúng:
“Lý già! Mẹ ông bảo ông về ăn cơm!”
Ngay khi tiếng hét vừa dứt, đội an ninh lập tức phát hiện ra tôi. Cả đám người rầm rập lao tới. Tôi liền nhảy khỏi tảng đá và quay đầu bỏ chạy, tôi vừa chạy vừa cố dụ họ đi càng xa khu tế đàn càng tốt.
Trên tay tôi vẫn khua khoắng điên cuồng cây gậy, như thể là vũ khí chí mạng, nhưng chỉ vài phút sau tôi đã bị bảy tám gã lực lưỡng đè ra đánh tới tấp. Tôi ôm đầu gồng mình chịu đựng những cú đ.ấ.m đá như vũ bão, trong lòng chỉ lặp đi lặp lại một câu: Phải kéo dài thời gian. Dù có c.h.ế.t ở đây thì cũng phải kéo đủ lâu…