Xác Cây

Chương 8

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Mẹ luôn cảm thấy… tất cả những chuyện đó đều có liên quan đến ngôi sao ấy.”

Rồi bà ấy hít sâu một hơi, và ánh mắt cũng bắt đầu hiện lên vẻ hoang mang:

“Nghĩa địa hoang kia nằm ngay cạnh con sông đó. Khi bố con ném con đi, rõ ràng con đã tắt thở, cơ thể cũng trở nên cứng đờ rồi. Vậy mà… con lại có thể khóc trở lại, rồi tự xuất hiện trước cửa nhà.”

“Suốt bao nhiêu năm nay, nếu thật sự có ai đó cứu con, vậy thì tại sao người đó chưa từng lộ diện? Chẳng lẽ, chính con đã tự mình … bò về?”

Đến câu cuối cùng, giọng bà ấy bắt đầu run rẩy rõ rệt. Bà ấy không dám nhìn thẳng vào mắt tôi nữa.

Dù bà ấy chưa nói thẳng ra rằng tôi là… một thứ gì đó khác thường, nhưng từ biểu cảm ấy, thì tôi vẫn có thể hiểu. Trong lòng bà ấy vẫn luôn tồn tại một nỗi sợ mơ hồ đối với chính đứa con này.

Ngay khi tôi định lên tiếng muốn tự biện hộ cho mình vài lời, thế nhưng, tôi còn chưa kịp mở miệng thì Hạ Thanh đã hoảng hốt xông vào.

Toàn thân cô ấy đẫm mồ hôi, và sắc mặt cũng hiện rõ vẻ tái nhợt:

“Trần Tinh, làng xảy ra chuyện lớn rồi!”

Tôi còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện thì thì Hạ Thanh đã kéo tay tôi chạy lên mặt đất.

Vừa bước ra khỏi cửa hầm, một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến tôi lập tức lảo đảo.

Lúc ấy đã là chiều ngày thứ hai kể từ khi tôi ngất đi. Trời vẫn âm u nặng trĩu, cả bầu trời phủ một màu đỏ sẫm kỳ quái như m.á.u thẫm loang ra trong mây.

Không giống ngày hôm qua, mùi thịt nướng thơm nức mũi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một thứ mùi hôi thối nồng nặc và tanh tưởi đến mức khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Cách đó không xa là hai người dân làng đang quằn quại dưới đất, toàn thân bọn họ mọc đầy cành cây. Họ vừa la hét thảm thiết, vừa gào rú như đang chịu đựng cơn đau xé thịt, khiến người ta không khỏi dựng tóc gáy.

Hạ Thanh nghiêm giọng nhắc nhở tôi: “Cậu nên về nhà xem thử.”

Tôi gật đầu, mà lòng lại nặng như đá. Sau khi dặn Hạ Thanh trông chừng mẹ tôi cẩn thận, tôi liền men theo con đường nhỏ vòng về nhà. Trên đường đi, tiếng hét gào dọc khắp các con ngõ vọng ra, đan xen vào nhau thành một bản hợp xướng ghê rợn kéo dài không dứt.

Khi về đến sân, tôi lập tức khựng lại. Không biết từ lúc nào mà ngay trước cổng đã mọc lên hai cái cây cao quá đầu người. Cành lá còn đang khẽ đung đưa như thể vẫn sống.

Tôi tiến lại gần, nhưng khi tôi vừa nhìn rõ thì lập tức suýt ngã khuỵu xuống đất—đó không phải cây, mà là hai gã bảo vệ đã từng canh gác tôi!

Cơ thể họ giờ đây gần như bị nuốt chửng bởi vô số cành cây và lá xanh. Từ dưới lòng bàn chân, rễ cây đã mọc xuyên xuống đất, cắm chặt cơ thể họ vào nền sân. Họ không thể cựa quậy, lúc này cả hai chỉ còn chút hơi tàn, miệng thì không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt không thành tiếng.

Ngay bên cạnh chân của gã bảo vệ ngoài rìa, tôi nhìn thấy một cái sọ người trắng hếu. Trên đó không còn chút da thịt nào mà chỉ còn lại hốc mắt trống rỗng và hàm răng lạnh lẽo. Có lẽ… là của người thứ ba từng canh tôi.

Tôi không dám nghĩ tiếp nên lập tức rẽ sang lối khác và lặng lẽ bước vào nhà.

Trong phòng, bà nội tôi đang nằm bất động trên giường. Cơ thể bà ta đã lạnh ngắt, rõ ràng là bà ta đã qua đời từ lâu. Miệng, mắt, thậm chí lỗ tai bà ta đều bị cành cây mọc xuyên qua, đan xen vào nhau, bao phủ hoàn toàn phần đầu, trông như một bụi rậm đen sẫm đang bò ra từ sọ người.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng động nhẹ phát ra từ phòng phía bắc. Tôi liền đi tới rồi khẽ vén rèm lên, là bố tôi.

Ông ta đang cuộn mình dưới sàn, cả người không ngừng run rẩy như một con thú bị thương. 

Mồ hôi cũng liên tục túa ra ướt đẫm lưng áo, miệng không ngừng phát ra tiếng rên đau đớn. Tôi vừa nhìn thì liền phát hiện từ một bên mắt, hai tai, mũi và cả da mặt ông ta, vô số cành cây nhỏ đang từ từ mọc ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thấy tôi bước vào, ông ta như vớ được cọng rơm cuối cùng, nên lập tức bò lết đến chân tôi, túm lấy ống quần tôi và thở hổn hển cầu xin:

“Cứu… cứu bố…!”

Tôi ngồi xuống, im lặng nhìn ông ta trong giây lát, rồi khẽ thở dài:

“Con đã cố cứu bố… nhưng bố lại đánh con ngất đi.”

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn tôi với đôi mắt vằn đỏ trừng trừng:

“Đừng nói nhảm nữa! Mau nghĩ cách cứu tao! Mày lúc nào cũng vô dụng, chỉ biết đứng đó nhìn à?”

Tôi lặng lẽ quan sát gương mặt vặn vẹo vì đau đớn của ông ta, rồi nhẹ nhàng nói câu cuối cùng:

“Nếu bố từng có một chút xót thương dành cho chị ấy … thì có lẽ giờ đã không phải chịu kết cục như thế này.”

10

Tôi quay lưng bước đi, bỏ mặc tiếng gào khóc thất thanh vọng theo sau lưng mình.

Vừa ra đến cổng, tôi bỗng nghe thấy một tiếng cười khẽ, lạnh lẽo như từ cõi âm vọng về.

Tôi cúi đầu xuống nhìn. Khoảnh khắc ấy, toàn thân tôi liền trở nên cứng đờ, suýt chút nữa đã ngã ngửa ra đất vì kinh hãi.

Ngay giữa sân là một cái đầu người, là đầu của chị tôi.

Cái đầu ấy được nâng lên bằng tám cành cây dài tựa như tám chân của một con nhện khổng lồ. Chúng đỡ lấy hộp sọ như nâng một chiếc mặt nạ bằng xương người tạo thành hình dáng kỳ quái: một con nhện đầu người sống động, rùng rợn đến nghẹt thở.

Sinh vật ấy quay đầu lại nhìn tôi, chậm rãi nở một nụ cười vặn vẹo rồi từ từ bò đi.

Tôi đứng sững vài giây, rồi lập tức hiểu ra chị muốn tôi đi theo.

Mười phút sau, tôi lặng lẽ bám theo “chị”, men theo con đường nhỏ tới gần khu xác cây. Tôi núp sau một bức tường gạch vỡ và lặng lẽ quan sát.

Phía trước, trưởng làng và Lý Cường đang tiếp đón một người mặc đạo bào xám tro, là đạo sĩ Mao Sơn mà bọn họ mời đến.

Xác Cây

Chương 8