“Nếu lần này trưởng làng thí nghiệm thành công, xác cây mọc từ người không còn đồng trinh cũng có thể nấu canh trường sinh, thì sau này, khi thiếu thiếu nữ đồng trinh, họ sẽ g.i.ế.c đến thiếu niên, rồi người trưởng thành, đến người già, đến bất kỳ ai không cầm roi trên tay!”
“Bố! Bố mau tỉnh táo lại đi!”
8
Thế nhưng… dù cho tôi có gào thét đến khản cổ thì mọi chuyện cũng vô ích.
Bố tôi vẫn lặng lẽ xách rìu và từng bước tiến về phía cổng. Bà nội thì từ trong bếp lục được một con d.a.o thái rau và định g.i.ế.c gã bảo vệ ngoài sân để xông vào hái một cái đầu về nấu canh.
Tôi giật mình và căng thẳng nhìn chằm chằm ra cổng, chuẩn bị tinh thần cho một cuộc hỗn chiến đẫm máu.
Nhưng bất ngờ thay, cánh cổng kêu lên một tiếng “két” rồi tự động mở ra.
Hai gã bảo vệ không thấy đâu. Trên nền đất lạnh lẽo, chỉ còn lại … một cái đầu người.
Bố và bà nội tôi đều sững người trong một tích tắc, sau đó bọn họ lập tức vỡ òa sung sướng như thể vừa bắt được vàng. Hai người lập tức lao đến như những con thú đói và tranh nhau nhặt lấy cái đầu còn đang rỉ máu.
Tôi hét lên và định lao đến giật lại, nhưng vừa kịp tiến một bước đã bị bố tôi đã vung rìu đập mạnh vào đầu.
Bóng tối lập tức ập đến và nhanh chóng nuốt chửng mọi thứ.
Trong cơn hôn mê, tôi rơi vào một giấc mơ kỳ dị đến đáng sợ.
Ý thức tôi như một chiếc lá nhỏ trôi dạt giữa biển sao vô tận. Từ trên cao nhìn xuống, tôi thấy mảnh đất quê hương quen thuộc đang bốc cháy dữ dội. Núi non, rừng rậm, đồng ruộng, nhà cửa, sông suối, những tòa cao ốc… tất cả đều bị nhấn chìm trong biển lửa.
Thế giới tan rã. Còn tôi, không còn thân xác, không còn tiếng nói, mà chỉ là một linh hồn trôi nổi giữa tro tàn.
“Dữ liệu đang được khôi phục.”
Một giọng nữ máy móc lạnh lùng bỗng vang lên sát bên tai.
Ngay sau đó, đầu tôi liền cảm thấy đau nhói như thể bị ai cưa nứt từ bên trong. Cơn đau kéo dài đến mức khiến tôi phải cắn chặt răng gắng gượng giãy giụa trong bóng tối. Mãi đến khi toàn thân tôi co giật vài lần, thì cuối cùng mí mắt mới có thể mở ra.
Tầm nhìn vẫn mờ mịt. Nhãn cầu khẽ động đậy, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu vàng vọt chiếu hắt vào mắt. Tôi nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ thấp. Bên cạnh, trên cái ghế đẩu, là một ngọn đèn nhỏ đang phát ra thứ ánh sáng lập lòe.
Trong khoảnh khắc đầu tiên, tôi đã tưởng mình bị bố ném xuống hầm chứa rau.
Nhưng khi ngồi dậy và nhìn kỹ bốn phía thì tôi mới nhận ra đây không phải hầm rau quen thuộc, mà là một căn hầm dưới lòng đất, kín đáo và âm u hơn nhiều.
Tôi gắng chịu đựng cơn đau dồn dập khắp cơ thể từ từ xoay người xuống giường. Nhưng tôi còn chưa kịp bước đi thì cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra, có người bưng theo một cái khay thức ăn bước vào.
Đến khi người đó lên tiếng, tôi lập tức giật mình, là Hạ Thanh!
Cô ấy vẫn lạnh nhạt như trước và cũng không buồn nhìn tôi lấy một cái, mà chỉ lặng lẽ đặt khay đồ ăn và nước lên bàn rồi quay người định rời đi.
Tôi vội vàng nắm lấy tay Hạ Thanh và thấp giọng xin lỗi. Sau đó tôi còn khẩn thiết bày tỏ rằng: dù phải trả bất cứ giá nào, tôi cũng sẽ tìm cách đưa Hạ Thanh và mẹ mình cùng trốn khỏi ngôi làng này.
Hạ Thanh đứng im rất lâu. Cuối cùng, cảm xúc của đối phương cũng dần dịu lại. Cô ấy ngồi xuống mép giường, nhìn thẳng vào mắt tôi bằng ánh mắt nghiêm túc, rồi khẽ nói:
“Chúng ta đã thành lập một đội trả thù bí mật.”
Sau đó, cô ấy gọi thêm vài người khác bước vào.
Chính họ là những người đã liều mạng cứu tôi khỏi nhà khi tôi còn bất tỉnh.
Tôi không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy vợ chồng Triệu Hiển sống ở phía nam làng cùng con gái họ, Triệu Dung Dung, người mà hai năm trước từng được thông báo là đã “chết vì bạo bệnh”.
Hạ Thanh thì thầm giải thích: căn hầm này là do vợ chồng Triệu Hiển âm thầm đào suốt nhiều tháng để giấu con gái mình. Họ đã giả vờ tổ chức tang lễ, tung tin Dung Dung c.h.ế.t vì bệnh chỉ để cô bé không bị chọn làm hạt giống.
Sau đó, gia đình Vương Tăng Điền bước vào, mang theo đứa con nhỏ ba tuổi tên Vương Hạo Triết.
Lúc ấy, Hạ Thanh bỗng nháy mắt tinh nghịch, rồi đẩy đứa bé đến trước mặt tôi và thấp giọng bật mí:
“Thật ra, Hạo Triết là con gái.”
“Gì cơ?” Hia mắt tôi lập tức trợn tròn, sau đó liền vội cúi xuống nhìn kỹ đứa bé. Thân hình nhỏ thó, đầu tóc rối bù, mặc áo vải đen rộng thùng thình của con trai. Làn da sạm đen, nét mặt bụi bặm không khác gì bé trai.
Nhưng giờ nghĩ lại thì tôi cũng đã hiểu. Gia đình họ Vương giả vờ sinh con trai, chắc chắn cũng chỉ để bảo vệ đứa nhỏ khỏi những cuộc tuyển chọn tàn độc.
Người cuối cùng bước vào … lại chính là mẹ tôi.
Đôi mắt bà ấy đỏ hoe, dường như có điều muốn nói nhưng lại không dám.
Hạ Thanh tinh ý liền mời tất cả lui ra để lại không gian riêng cho hai mẹ con tôi.
Mẹ tôi đứng lặng một lúc, rồi sau đó mới miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo. Giọng bà ấy nghe có vẻ khàn đặc và mở đầu bằng một câu đầy ẩn ý:
“Mẹ vẫn cảm thấy… con không giống người bình thường.”
9
Nghe vậy, tôi chỉ biết cười khổ và cúi đầu im lặng. Tôi không biết phải nói gì để giải thích cho mọi chuyện đã xảy ra.
Thấy con gái không phản ứng, mẹ tôi liền chậm rãi kể tiếp, như thể đang cố xua đi sự ngột ngạt:
“Hồi đó, trước khi sinh con, một hôm mẹ đi nhổ cỏ ngoài đồng. Bỗng nhiên mẹ thấy một ngôi sao sáng rực bay vút ngang trời, rồi rơi thẳng xuống khúc sông kia, sau đó thì đột ngột biến mất. Kể từ lúc ấy, trong làng bắt đầu lan truyền những lời đồn rợn người, nói rằng thiếu nữ đồng trinh phải hiến thân để nuôi xác cây.”