Xác Cây

Chương 6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Có lẽ vì chưa được nếm canh thịt như mong đợi nên chúng vẫn còn hậm hực, nên liền cố tình nói to về cách… lột da người sao cho đẹp, để người trong nhà nghe thấy mà sợ hãi.

Chân bố tôi đã sớm trở nên mềm nhũn và không còn đứng vững được nữa. Ông ta cùng bà nội dìu nhau lảo đảo về phòng, và không một ai dám lên tiếng.

Chỉ riêng tôi, dù toàn thân vẫn còn vết trói nhưng vẫn không thể kìm được lửa giận trong lòng. Tôi quay mặt về phía cổng rồi hét lớn:

“Nhắc các người một câu, chị tôi mỗi đêm đều ra cổng ngắm trăng, chính là chỗ mấy người đang đứng đó!”

“Nếu lát nữa chị ấy có đến, hỏi trăng tròn hay trăng khuyết… thì nhớ mà trả lời là trăng khuyết đấy nhé!”

Không khí bên ngoài bỗng dưng im bặt.

Tôi cười khẩy một cái, rồi khom lưng lê lết về phía vạt vườn sau. Trong góc có một con d.a.o thái rau cũ kỹ rỉ sét. Tôi dùng hết sức cọ sợi dây trói lên lưỡi d.a.o đến mức cổ tay từ từ bị rỉ máu.

Cuối cùng, một tiếng “bụp” khẽ vang lên, sợi dây đã bị cắt đứt.

Trời lúc này đã tối đen như mực, và mưa vẫn còn rơi không ngớt. Cả không gian như bị phủ một màn sương lạnh lẽo và quái dị đến rợn người.

Trong nhà đã sớm được thắp đèn. Từ phòng bên vọng ra tiếng chửi rủa the thé của bà nội, xen lẫn với tiếng gầm gừ giận dữ của bố tôi.

Tôi hốt hoảng chạy vào xem, và quả nhiên, mẹ tôi lại đang bị bọn họ mắng mỏ.

Họ trút toàn bộ bực tức từ chỗ trưởng làng sang mẹ tôi. Bố tôi, dưới sự xúi giục của bà nội, lại lôi roi ra như mọi khi. Thế nhưng lần này, mẹ tôi không còn né tránh, và cũng không lặng lẽ cúi đầu nữa. Bà ấy chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào chồng mình, trong mắt không còn sợ hãi, mà chỉ là một tầng băng giá đầy cam chịu.

Chính thái độ ấy lại càng khiến bố tôi nổi điên. Gân xanh nổi đầy trên trán, sau đó ông ta liền vung roi lên chuẩn bị đánh như đã từng làm biết bao lần trong quá khứ.

Thế nhưng, sau một ngày dồn dập bi kịch, chứng kiến chị mình bị biến thành xác cây, thấy nhân tính của người thân dần mục ruỗng, lúc này tôi đã không thể nhịn thêm được nữa.

Tôi lập tức lao đến và giật phắt cây roi khỏi tay bố mình, rồi quật mạnh ông ta xuống đất, giọng điệu tôi lúc này cũng khẽ run lên vì phẫn uất:

“Nếu bố còn dám đánh mẹ thêm một roi nào nữa thì đừng trách con bất hiếu!”

Bố tôi bỗng khựng lại. Dù tránh kịp cú vụt, nhưng khí thế đã hoàn toàn suy sụp. Ông ta sững sờ nhìn tôi và nhất thời không nói được gì. Bà nội thì trừng mắt nhìn mẹ tôi với ánh nhìn độc địa, mắng tôi vài câu là đứa con bất hiếu rồi hậm hực rời khỏi phòng.

Sau màn kịch ồn ào ấy, căn nhà chìm vào yên tĩnh một cách lạ lùng.

Khi mẹ tôi ngước lên nhìn tôi, trong ánh mắt bà ấy đã không còn chỉ có ghê tởm như trước, mà còn thấp thoáng cả đau đớn và xót xa, một thứ cảm xúc phức tạp đến nỗi chính tôi cũng không dám gọi tên.

Đúng lúc ấy bỗng có một mùi thơm kỳ lạ thoang thoảng trong không khí, ngòn ngọt, béo ngậy như thịt hầm. Ban đầu còn lờ mờ, nhưng sau đó càng lúc càng rõ ràng.

Tôi nín thở, chậm rãi lần theo mùi hương bước ra sân, rồi giật mình nhận ra hương thịt này đã lan khắp cả ngôi làng.

Một suy nghĩ khủng khiếp ập đếp, chẳng lẽ… cái đầu của chị tôi đã bị đem nấu canh rồi sao?

Toàn thân tôi liền trở nên cứng đờ. Lưng ướt lạnh như có nước rơi xuống, nhưng đó không phải mưa, mà là mồ hôi lạnh túa ra từ tận trong tim. Bước chân tôi lập tức chao đảo, tôi nhất thời không dám nghĩ tiếp, rồi theo bản năng liền quay đầu lại, và đúng lúc bắt gặp bố và bà nội cũng đang lững thững bước theo sau.

Bố tôi ngửa đầu hít lấy hít để mùi thơm trong không khí, đôi mắt vẩn đục dần trở nên điên dại. Còn bà nội thì liên tục gãi đầu, rồi còn kéo tay áo ông ta và lên tiếng hối thúc với giọng sốt ruột đến phát cuồng:

“Lôi Tử, nhà người ta chắc chắn được uống canh rồi! Chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ ngửi mùi thôi à!”

Bố tôi bỗng dưng đứng sững lại, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc lạnh. Ông ta quay người đi về góc sân, nhặt lên một cái rìu lớn, rồi không nói không rằng bước thẳng về phía cổng.

Tôi hoảng hốt chặn đường ông ta, trong đầu tôi lúc này chỉ còn một câu hỏi cháy bỏng suốt bao năm qua, và lần này, cuối cùng tôi cũng đã thốt ra:

“Bố, trước mặt canh trường sinh… mạng sống của chị con thật sự không bằng một con lợn, một con ch.ó sao?”

Bố tôi nghe xong thì bỗng dưng khựng lại vài giây, sau đó liền từ từ quay đầu nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết và đồng thời cũng không chút do dự:

“Trở thành xác cây… chính là giá trị tồn tại của nó.”

Nghe câu đó, tôi chỉ thấy như thể có một thứ gì đó trong lòng mình lập tức bị nứt toạc ra. Nhưng tôi vẫn cố nuốt nước mắt và hỏi tiếp với giọng khàn đặc:

“Vậy còn con?”

“Mày?”Bố tôi ngẩn người giây lát, rồi như tìm được điểm tựa, ông ta gật đầu đầy chắc nịch: “Mày là con trai tao, mày còn có thể nối dõi tông đường.”

Tôi nghe xong câu đó thì liền bật cười, một tiếng cười chát chúa lập tức vang vọng giữa sân mưa. Sau đó, tôi chậm rãi hỏi:

“Nếu bố có thể trường sinh bất tử rồi … thì còn cần nối dõi tông đường làm gì nữa?”

Lần này, nét mặt bố tôi đã hoàn toàn thay đổi. Ông ta đứng bất động giữa sân, chân mày nhíu chặt, ánh mắt trống rỗng như đang nhìn xuyên qua tôi, như thể đang đối diện với một người hoàn toàn xa lạ.

Mưa càng lúc càng rơi nặng hạt hơn, từng giọt như tát vào mặt người. Mùi thịt nồng nặc tràn ngập cả không gian, như thể có thứ gì đó ghê tởm đang bò trong không khí.

Tôi thất vọng đứng trong mưa và gào lên giữa tiếng sấm gió:

“Thì ra … chúng ta đều chỉ là công cụ!”

Xác Cây

Chương 6