Xác Cây

Chương 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Trưởng làng vẫn không đáp, mà chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên những chiếc đầu người đang treo lủng lẳng trên cây. Vài giây sau, ánh mắt ông ta đột nhiên tối sầm, giọng nói bỗng trầm xuống đầy độc địa:

“Cứ giao hàng. Tìm cớ hoãn lại vài ngày.”

Lý Dũng không hiểu nên liền nhíu mày hỏi lại:

“Hoãn vài ngày thì… những cái đầu này biến thành quả thịt được à?”

Trưởng làng nhếch mép bật cười khẽ đầy ẩn ý:

“Hừ. Trong họa có phúc. Biết đâu thứ này còn đại bổ hơn.”

Lý Dũng gãi đầu ngơ ngác, hiển nhiên là chẳng hiểu nổi ông ta đang tính toán gì.

Nhưng tôi thì hiểu. Tôi không khỏi toát mồ hôi lạnh, toàn thân như rơi vào hầm băng. Ánh mắt trưởng làng đầy tính toán, chẳng khác gì đang nhìn đống đầu người kia như một món hàng cao cấp.

Ông ta định dùng đầu chị tôi để nấu canh.

Sự tàn nhẫn ấy khiến tôi tức giận đến mức run người. Tôi nghiến răng giãy giụa, rồi bất chấp tất cả lao đến, quỳ rạp dưới chân trưởng làng, hai tay run rẩy nắm lấy tay áo ông ta, rồi mở miệng với giọng nghẹn ngào van vỉ:

“Chú Lý, chú Lý nghe con nói!” Tôi hoảng hốt vùng vẫy, ánh mắt tràn đầy sự van lơn: “Nhỡ đâu … nhỡ đâu thứ đó nấu canh có độc thì sao? Dù sao chúng ta cũng chưa từng thấy bao giờ, chú thấy có đúng không? Hay là cứ hái cái đầu của chị con xuống, rồi cho vào quan tài, chôn cất tử tế đi …”

Thế nhưng, ngay khi lời van xin của tôi vừa dứt, hai gã đàn ông lực lưỡng liền bước lên kéo tôi ra, rồi nhanh chóng trói tôi lại bằng năm sợi dây thừng dày cộp.

Trưởng làng thong thả bước tới rồi dừng lại ngay trước mặt tôi. Ông ta khẽ cười khẩy, giọng điệu nghe cũng lạnh tanh:

“Vậy mày đoán xem, tại sao tao lại bảo lùi ngày giao hàng?”

Thấy tôi vẫn chưa hiểu, ông ta bỗng quay đầu lớn tiếng ra lệnh với nhóm đội an ninh đang đứng gần đó:

“Tối nay anh em cứ về nghỉ ngơi hết đi, không cần canh giữ xác cây nữa. Có mất vài cái đầu trong một đêm cũng chẳng sao cả.”

Đôi mắt tôi lập tức trợn to. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi bỗng hiểu ra, tên già xảo quyệt này đang muốn dùng dân làng làm vật thí nghiệm!

Ông ta đoán rằng sẽ có kẻ không kiềm được lòng tham mà lén đến hái trộm đầu nấu canh. Nếu ăn xong mà không c.h.ế.t thì quá tốt, còn nếu chết… thì cũng chẳng sao. Dù gì thì chúng cũng chỉ là dân đen thấp cổ bé họng.

Trước kia, ông ta canh cây thịt rất chặt, thiếu một quả là biết ngay. Thế mà lần này lại cố ý buông lỏn, rõ ràng là đang giăng bẫy mà!

Càng nghĩ, lòng tôi càng thấy sục sôi. Hình ảnh người chị đáng thương liền hiện về trong tâm trí tôi, dù chị ấy đã c.h.ế.t rồi mà vẫn còn bị đối xử như rác rưởi. Sự phẫn nộ bấy lâu dồn nén như bùng phát thành lửa, nên sau đó tôi không nhịn được liền gào lên:

“Lão Lý già! Ông đúng là đồ súc sinh không có nhân tính! Chắc chắn sẽ c.h.ế.t không toàn thây! Chết rồi cũng không siêu thoát, chị tôi sẽ hóa quỷ dữ trở về g.i.ế.c c.h.ế.t ông!”

Tiếng sấm từ xa ầm ầm vọng lại như thể trời cao cũng phẫn nộ thay.

Trưởng làng vốn định quay đi, nhưng khi nghe thấy lời nguyền rủa ấy thì liền dừng bước. Ông ta quay ngoắt lại, sải chân tiến tới, rồi đột ngột vươn tay bóp cổ tôi, lực mạnh đến mức khiến tôi nghẹt thở, và toàn thân cũng không ngừng co giật.

“Mày nghĩ tao để mày sống để sỉ nhục tao chắc?” Ông ta gằn giọng, và hai mắt lúc này chứa đằng đằng sát khí. “Mày tưởng bịa vài câu chuyện ma quái là lừa được tao hả?”

Ông ta ghé sát vào tai tôi và chợt bật cười:

“Nếu tao đoán không sai, thì chị mày lúc làm hạt giống… vốn không còn là đồng trinh đúng không?”

“Cái đầu của nó còn mở miệng hỏi con, sao nào, chẳng lẽ lúc c.h.ế.t trong bụng nó còn có thai nhi à?”

Mặt tôi lập tức chuyển sang trắng bệch. Nhưng tôi vẫn cắn chặt răng, và gồng mình nhìn thẳng vào ông ta bằng ánh mắt căm hận đến tận xương tủy.

Chính khoảnh khắc ấy, tôi mới bỗng hiểu ra một điều: nếu cứ mãi cúi đầu trốn tránh, nếu cứ tê dại trước nỗi sợ, thì tôi sẽ không bao giờ có được sự cứu rỗi.

Trưởng làng cuối cùng cũng buông cổ tôi ra. Ông ta đứng dậy, rồi chuyển bước tới chỗ bố tôi lúc này đã sợ đến sững sờ, gương mặt thì đã sớm trở nên tái nhợt, và người thì cũng đang không ngừng run rẩy như cầy sấy.

Trưởng làng nở một nụ cười lạnh lùng, ông ta vỗ mạnh vào vai bố tôi rồi lên tiếng với giọng khinh miệt:

“Lão Trần à, ông đúng là có phúc đức… sinh được một đôi long phượng giỏi thật đấy. Chuyện nhà ông… để sau tính!”

Bố tôi lập tức mở to mắt, trán thì ướt đẫm vì mồ hôi lạnh. Môi ông ta run rẩy như thể muốn nói gì đó nhưng nhất thời lại không thể thốt nên lời.

Bên cạnh, bà nội tôi cũng hoảng hốt lắp bắp:

“Ông Lý… ông nghe tôi nói … con Tiểu Xuân nó không dám đâu! Nó đâu có gan làm mấy chuyện đó… ông nhất định phải điều tra chuyện này rõ ràng…”

Thế nhưng chẳng ai buồn để tâm. Bố tôi lập tức bịt chặt miệng bà rồi kéo bà lùi lại, tránh cho bà ta nói thêm điều gì gây họa.

Từ phía chân trời, tiếng sấm bất ngờ vang lên dồn dập, rồi cơn mưa rả rích bắt đầu trút xuống.

Trước khi bị mấy tên lực lưỡng lôi đi, tôi vẫn còn nghe loáng thoáng giọng trưởng làng nói với Lý Dũng:

“Đi ngay trong đêm. Mời đạo sĩ Mao Sơn về cho tao! Tao muốn trừ tà quỷ!”

7

Nghe vậy, tôi khẽ nhếch môi nở một nụ cười đầy mỉa mai.

“Trừ tà quỷ?”Rõ ràng bề ngoài ông ta cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu chột dạ rồi.

Mưa mỗi lúc một lớn và nhanh chóng bao phủ trắng xóa cả bầu trời. Tôi, bố và bà nội bị đám đàn ông lôi về nhà rồi nhốt lại bên trong, cửa ngoài cũng bị đám người kia cài then kín mít.

Hai gã bảo vệ đứng gác ngoài sân, dáng vẻ hung hãn như hổ đói chưa được cho ăn.

Xác Cây

Chương 5