Xác Cây

Chương 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tấm vải đỏ phủ xác cây đã được tháo ra, nhưng trên cành cây không phải là những quả thịt đỏ ối như tưởng tượng, mà là từng chiếc đầu người!

Hàng trăm chiếc đầu người treo lủng lẳng, tất cả đều là khuôn mặt của chị tôi.

Những chiếc đầu đó vẫn còn đang chớp chớp mắt, biểu cảm âm u, miệng cứ há ra rồi ngậm lại và còn không ngừng hỏi:

"Các người có thấy con của tôi không?"

Tôi sợ đến mức ngã khuỵu xuống đất, và toàn thân cũng run rẩy không ngừng.

Không biết là ai ở phía sau đã thì thầm một câu:

"Mày bảo cái đầu này nấu canh được không?"

5

Trong sự kinh hoàng và bối rối, trưởng làng và đội an ninh do ông ta tổ chức đã nhanh chóng giải tán đám đông và nói rằng bữa tiệc tạm thời kết thúc. Khi nào tìm ra nguyên nhân, thì sẽ định lại thời gian uống canh.

Đám đông lộn xộn vừa phàn nàn vừa lần lượt rút lui. Chỉ có tôi, bố và bà nội được giữ lại.

Trương Cường xách một cái ghế vội vàng đi ngang qua tôi. Tôi liếc nhìn anh ta thì thấy mặt anh ta tái mét một cách đáng sợ, trong mắt là nỗi sợ hãi tột cùng.

Tôi gọi anh ta một tiếng:

"Trương Cường!"

Anh ta đứng sững lại, sau đó liền từ từ quay người, hai cánh môi run rẩy mấp máy rồi lại mím chặt.

Lúc ấy, cô vợ mới cưới của anh ta liền bước đến kéo anh ta rời đi. Tôi và anh ta lặng lẽ nhìn nhau lần cuối, trong đôi mắt cả hai đều ngập tràn nỗi hoảng loạn và tuyệt vọng, như thể đã biết trước cơn sóng dữ đang sắp ập tới.

Ngay sau đó, một người đàn ông nhỏ con tên Lý Dũng tiến đến rồi ghé sát vào tai trưởng làng thì thầm vài câu. Hai người vừa trao đổi vừa đồng thời liếc nhìn về phía tôi với ánh mắt nặng nề khiến lòng tôi không khỏi chùng xuống.

Một cơn dự cảm chẳng lành bỗng trào lên như nước vỡ bờ khiến n.g.ự.c tôi tức nghẹn. Quả nhiên, chỉ vài giây sau, mấy gã đàn ông vạm vỡ, mặt mày u ám liền bước đến, thô bạo tóm lấy hai cánh tay tôi rồi lôi xềnh xệch về phía trưởng làng.

Tôi đau đến mức hét toáng lên, vai gần như bị trật khớp, toàn thân tê dại vì cơn đau đột ngột ập đến.

Phía sau, bố và bà nội tôi liền hoảng loạn đuổi theo, cả hai đều mặt cắt không còn giọt máu. Họ vừa đi vừa run rẩy lắp bắp:

“Có chuyện gì thế này? Chúng tôi … chúng tôi đâu có làm gì sai! Nói trước nhé, nhà chúng tôi không liên quan gì đâu!”

Lúc này tôi vẫn còn chưa hoàn hồn, đầu óc vẫn còn đang không ngừng quay cuồng. Phản xạ đầu tiên khiến tôi nghĩ rằng trưởng làng đã phát hiện ra chuyện chị tôi không phải là đồng trinh. Thế nhưng, câu nói đầu tiên của ông ta lại khiến mặt tôi tái mét ngay lập tức.

Ông ta bước đến, dùng ánh mắt lạnh băng quét một lượt từ đầu đến chân, rồi lạnh giọng chất vấn:

“Lúc nãy mày đang bàn chuyện bỏ trốn với ai trong rừng cây vậy?”

Câu hỏi ấy như lưỡi d.a.o cắm thẳng vào tim tôi. Tôi không khỏi sững người, sống lưng tức khắc cảm thấy lạnh toát, tay nắm chặt đến mức móng tay in sâu vào da thịt. Cơn đau ở lòng bàn tay là thứ duy nhất giúp tôi giữ được chút tỉnh táo giữa cơn hoảng loạn.

“Tuyệt đối không được bán đứng Hạ Thanh!” Tôi nghiến răng và trong đầu không ngừng nhắc nhở bản thân như thế.

Trưởng làng thấy tôi im lặng thì càng thêm nghi ngờ, giọng điệu ông ta liền trầm xuống như thể đang muốn bức cung:

“Sao? Mày đang nghĩ cách nói dối à?”

Tôi cúi đầu thật thấp không dám nhìn vào ánh mắt sắc như d.a.o kia, sau đó liền vội vã đáp lời với giọng lắp bắp:

“Không… không có ai cả. Chỉ… chỉ là con ra ngoài một mình thôi.”

Trong lòng tôi thầm cầu mong, nếu như Lý Dũng không trông thấy Hạ Thanh, thì chỉ cần tôi sống c.h.ế.t không thừa nhận, thì có lẽ họ sẽ chẳng làm gì được tôi.

Thế nhưng rõ ràng tôi đã đánh giá quá cao lòng kiên nhẫn của họ.

Không đợi thêm lời nào từ trưởng làng, vài tên đàn ông lực lưỡng đã nhào tới rồi thẳng tay đ.ấ.m đá túi bụi. Tôi bị đánh đến mức mặt mũi sưng vù, răng cũng bắt đầu lung lay, và m.á.u cũng nhanh chóng trào ra từ khóe miệng.

Bà nội tôi gào thét trong tuyệt vọng, còn bố tôi thì sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ còn biết đứng c.h.ế.t trân nhìn cảnh tượng ấy.

Ngay lúc ấy, từ phía xác cây bỗng vang lên một tràng cười khanh khách, quái dị như tiếng dạ xoa:

“Hì… hì hì… hì hì hì…”

Tất cả mọi người đều sững lại rồi đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn. Dưới ánh trăng lờ mờ, hàng trăm chiếc đầu treo lủng lẳng trên cây hiện rõ từng đường nét gớm ghiếc, tất cả đều mang khuôn mặt của chị cô, mắt mở trừng trừng, miệng há ra rồi ngậm lại như thể đang lặp đi lặp lại điều gì đó.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, sau đó tôi lập tức hét lớn về phía trưởng làng:

“Là chị tôi! Hồi nãy là hồn ma của chị tôi đã dẫn tôi vào rừng cây!”

“Chị ấy hỏi tôi … tại sao lại không cứu chị ấy! Tại sao lại không đưa chị ấy bỏ trốn!”

6

Trưởng làng chắp tay sau lưng rồi không ngừng đi đi lại lại trước mặt tôi. Ông ta không nói gì mà chỉ cau mày nghe tôi bịa chuyện, từng bước chậm rãi nện xuống nền đất khô cằn tạo thành nhịp điệu căng thẳng đến nghẹt thở.

Tôi nín thở chờ đợi, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Dù biết lời nói vừa rồi chỉ là đường lui cuối cùng, nhưng tôi vẫn hy vọng, hy vọng ông ta sẽ do dự, sẽ chần chừ, sẽ tin ít nhất một phần câu chuyện đó.

Rốt cuộc, trong tình cảnh như hiện tại, chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra chứ?

Lý Dũng đứng bên cạnh cũng có vẻ mặt bồn chồn. Sau một hồi im lặng, anh ta chợt cất tiếng hỏi:

“Chú Lý… xác cây giờ thành ra như vậy, ngày mai chúng ta lấy gì để giao hàng cho ông phú thương ở thị trấn đây?”

Giọng anh ta run nhẹ, lẫn trong đó là nỗi hoang mang và tiếc nuối, như thể vừa mất đi món hàng trị giá hàng triệu đồng.

Xác Cây

Chương 4