Trong những ngày tiếp theo, tôi liên tục mơ thấy ác mộng. Cũng không biết từ khi nào mà mùa thu đã lặng lẽ đến.
Tôi từng lén lút đến thăm chị tôi một lần.
Cảnh tượng khi ấy suốt đời tôi cũng không thể quên. Cành cây đã mọc ra từ trong hốc mắt khiến chị hoàn toàn mù lòa. Cổ họng chị ấy cũng bị nhét đầy những chồi non nên không thể phát ra lời nào nữa. Cả người chị ấy giống như bị cây xanh nuốt sống, toàn thân bị phủ kín bởi cành lá.
Nhưng tôi biết chị ấy vẫn còn thở. Chị ấy vẫn đang sống, và chị ấy vẫn đang chờ, chờ Trương Cường đến cứu mình, hoặc chờ một phép màu nào đó xảy ra.
Năm nay, làng tôi chọn ra mười cô gái làm hạt giống. Nhưng chỉ có chị tôi là người duy nhất sống sót đến giai đoạn cuối cùng.
Khi chị ấy bị chôn xuống đất thì thân thể đã gần như bị hút cạn. Làn da xám ngoét, nhăn nheo khô quắt như xác ướp. Miệng chị ấy thì rách toạc đến tận mang tai, và răng cũng đã rụng sạch, trông không khác gì một con búp bê gỗ mục nát.
Mẹ tôi lúc này cũng đã phát điên. Bà ấy suốt ngày ngồi lẩm bẩm một mình, khi thì khóc như mưa, lúc lại cười ngây dại.
Bà ấy nói rằng chị tôi vẫn đang ở quanh đây, nói rằng tôi chính là quỷ dữ đầu thai, và mọi tai họa đều là do tôi mang đến.
Tôi cắn chặt môi và cố nuốt nước mắt vào trong, hằng ngày tôi còn lén lút mang cơm cho bà ấy để bà ấy không bị đói chết.
Xác cây mọc lên rất nhanh. Chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, nó đã cao hơn ba mét.
Tối nay, làng mở tiệc linh đình ngay bên gốc xác cây. Một chiếc nồi sắt khổng lồ đã được dựng sẵn. Ai nấy đều mang theo bát sứ, háo hức đợi đến lúc được múc canh từ quả thịt nấu lên.
Bố và bà nội tôi còn may cả quần áo mới, từ sáng sớm tinh mơ bọn họ đã hớn hở rời khỏi nhà, vẻ mặt ai nấy đều vui vẻ hào hứng như Tết.
Nhưng trong lòng tôi lại trào lên một nỗi bất an đến nghẹt thở.
Một xác cây mọc lên từ một thiếu nữ đã mang thai… liệu quả của nó có giống như mọi năm không?
Khi tôi mang cơm vào cho mẹ thì bà ấy đột nhiên nhìn tôi chằm chằm, rồi bà ấy bỗng nhiên nhếch miệng cười, một nụ cười méo mó, quái dị đến rợn người. Bà ấy khẽ hỏi tôi bằng giọng điệu như gió lùa từ đáy giếng sâu:
“Tiểu Xuân về rồi. Nó hỏi con có thấy con của nó đâu không?”
4
Khi tôi đến bữa tiệc thì thấy hầu hết mọi người đều đã có mặt. Xác cây đã được phủ một tấm vải đỏ từ một tháng trước. Trưởng làng nói rằng trước khi hái quả thịt thì phải tổ chức một buổi lễ long trọng.
Gần như tất cả mọi người trong làng đều đã đến, nhưng liệu có được chia một bát canh hay không thì tất cả đều phụ thuộc vào "vụ mùa" năm nay. Đặc biệt là những gia đình không có "thiếu nữ cống hiến", họ dắt cả nhà già trẻ lớn bé đến, và là những người háo hức mong chờ nhất.
Bà nội và bố tôi được mời ngồi ở vị trí trung tâm, ngay cạnh trưởng làng. Họ mừng rỡ khôn xiết, vẻ mặt đắc ý, như thể cuối cùng cũng đã có thể ‘cao hơn’ người khác.
Tôi ngây người đứng ở một góc tối, trong lúc thẫn thờ, tôi đột nhiên cảm thấy tay áo của mình bị thứ gì đó kéo.
Quay lại, tôi liền thấy Hạ Thanh, người bạn thân nhất của tôi từ nhỏ.
Cô ấy kéo tôi đến một khu rừng cây hoang vắng, bốn phía không một bóng người. Ngay lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã không nói không rằng kéo tay tôi đưa vào trong áo cô ấy.
Tôi giật mình, hoảng sợ rút tay ra ngay lập tức và hỏi cô ấy đang làm gì.
Hạ Thanh bật khóc, thậm chí quỳ xuống đất cầu xin tôi cứu cô ấy.
Đầu óc tôi trống rỗng, sau đó liền vội vàng đỡ cô ấy dậy. Mãi sau tôi mới hiểu ý cô ấy.
Hạ Thanh nói sang năm sẽ đến lượt cô ấy. Cô ấy vô cùng sợ hãi và nói cô ấy không muốn c.h.ế.t một cách vô nghĩa như vậy. Cô ấy nghĩ rằng nếu mình không còn đồng trinh thì có lẽ sẽ không phải trở thành hạt giống nữa.
Tôi thở dài hỏi cô ấy có phải đã quên quy tắc của làng rồi không. Nếu cô ấy mất trinh, thì không chỉ tôi và cô ấy sẽ chết, mà cả gia đình cô ấy và gia đình tôi cũng sẽ bị liên lụy!
Cô ấy ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, cười khổ một tiếng, rồi khẽ lẩm bẩm:
"Vậy thì một mình tôi chết, vẫn tốt hơn là tất cả mọi người cùng chết, đúng không?"
Tôi chột dạ quay mặt đi và nhất thời không dám nhìn cô ấy.
Giọng cô ấy từ từ dịu lại rồi nói tiếp:
"Có lẽ cậu có thể giúp tôi trốn khỏi ngôi làng này."
Tôi giật mình, tỏ vẻ đầy kinh ngạc nhìn cô ấy, nhưng vài giây sau lại buông xuôi.
Cách duy nhất để thoát khỏi ngôi làng này là vượt qua một con sông rộng hơn trăm mét, nước sông chảy vô cùng xiết. Không có thuyền, và nếu không có kỹ năng chèo thuyền thành thạo thì rất khó sống sót sang đến bờ bên kia!
Cô ấy ngẩn ngơ nhìn tôi, và ánh sáng trong mắt dần dần mờ đi.
Tôi loạng choạng định bỏ đi thì đột nhiên cô ấy lại nói với theo từ phía sau:
"Trần Tinh, hồi nhỏ cậu nói cậu thích tôi, còn nói lớn lên sẽ bảo vệ tôi, không để tôi phải sợ hãi gì cả, cậu còn nhớ không?"
Tôi đột ngột dừng lại, nhưng rồi lại dằn lòng bước tiếp.
Tôi sẽ không bao giờ quên được người đàn ông bị lột da đến c.h.ế.t hai năm trước. Tiếng la hét xé lòng của ông ta đến giờ vẫn khiến tôi lạnh sống lưng.
Tôi hoàn toàn không có khả năng cứu bất cứ ai nên chỉ có thể tê dại trôi theo dòng chảy.
Có lẽ mẹ tôi nói đúng, tôi là quỷ dữ, và tất cả những kẻ bạo hành cùng những kẻ hưởng lợi cũng đều là quỷ.
Từ phía tiệc đãi khách xa xa bỗng nghe thấy tiếng la hét kinh hoàng của đám đông vọng đến. Lòng tôi lập tức giật thót, sau đó liền vội vàng chạy đến thì liền chứng kiến một cảnh tượng đủ khiến tôi kinh hồn bạt vía.