Xuyên Bao Nhiêu Kiếp Vẫn Chỉ Có Anh

Chương 6

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Hình ảnh này... chẳng phải rất quen thuộc sao?

"Tiểu Tịch tổng và Phó quản lý, Kiều tiểu thư chọn ai?"

Trên màn hình, Tịch Xuyên Ngôn và Phó Mạt đều bị bịt mắt, trói chặt hai tay. Họ liều mạng giãy giụa, nhưng rõ ràng tất cả chỉ là vô ích.

Tôi nhìn hai người, trong khi thuộc hạ của Tịch Thành đã chuẩn bị sẵn d.a.o kề bên. Trong lòng tôi giằng xé kịch liệt.

Mặc dù ở thế giới trước, Phó Mạt đúng là chẳng ra gì nhưng ít nhất hắn chưa từng mở miệng muốn tôi chết.

"Chỉ được chọn một. Kiều tiểu thư, cô có ba phút để quyết định."

Thời gian từng giây trôi qua, tim tôi như bị kéo căng đến cực hạn.

"Còn mười giây. Nếu Kiều tiểu thư không chọn... vậy thì tôi đành g.i.ế.c cả hai thôi." Tịch Thành nhàn nhã nhìn đồng hồ, giống như g.i.ế.c xong thì hết giờ làm, về nhà ăn cơm vậy.

"10... 9... 8... 3..."

"1."

" Tôi chọn Tịch Xuyên Ngôn!"

Trong nháy mắt, trên gương mặt Tịch Xuyên Ngôn hiện rõ một nụ cười vui mừng. Còn Phó Mạt, giống như một con ch.ó hoang thất bại, từ lúc trò chơi bắt đầu hắn đã biết mình thua rồi.

Tịch Thành phất tay trên màn hình, một kẻ lập tức rút d.a.o đ.â.m vào bụng Phó Mạt. Máu tươi từ khóe miệng hắn trào ra.

Sau đó, tôi bị áp giải đến căn phòng giam giữ Tịch Xuyên Ngôn và Phó Mạt.

Khi đến nơi mới phát hiện thuộc hạ của Tịch Thành đã rút đi hết.

Tôi vội vàng tháo dây trói cho cả hai, nhưng phát hiện tất cả cửa thoát thân đều bị khóa kín.

Rõ ràng Tịch Thành chưa từng định tha cho ai cả.

Phó Mạt bụng trúng dao, m.á.u chảy không ngừng, sắc mặt tái nhợt, cơ thể dần mất sức sống.

Chúng tôi liều mạng tìm đường ra, mong kịp đưa hắn đến bệnh viện. Nhưng tất cả cửa sắt đều bị hàn chết, mà cũng không có bất kỳ thiết bị liên lạc nào. Gọi trời chẳng thấu, gọi đất chẳng nghe.

Tịch Xuyên Ngôn cố gắng dùng sức đá cửa, nhưng đó là cửa sắt mới lắp, cứng vô cùng. Đá đến biến dạng, vẫn chẳng lung lay.

Khi chúng tôi còn đang tìm cách khác, thì không biết từ đâu bốc lên một làn khói dày đặc.

Đợi đến lúc phát hiện, lửa đã lan ra khắp gian phòng.

Tôi dùng tay áo che mũi, nhìn Phó Mạt đang nằm trên đất, rồi quay sang trao đổi ánh mắt với Tịch Xuyên Ngôn. Tình huống đã nguy cấp đến cực hạn.

Lửa càng lúc càng dữ dội, nơi này chẳng khác nào biển lửa.

Khi tôi gần như tuyệt vọng thì

"Hệ thống online. Phát hiện nhiệm vụ của ký chủ đã hoàn thành."

"Hệ thống, mau nói cho tôi cách thoát ra khỏi đây!"

"Ký chủ, nhiệm vụ hoàn tất. Kích hoạt chế độ truyền tống, đưa cô trở về thế giới ban đầu."

"Khoan! Trước tiên hãy nói cho tôi cách thoát!" tôi gấp gáp. Tôi trở về thì an toàn rồi, nhưng Tịch Xuyên Ngôn thì sao? Cả Phó Mạt nữa...

Tôi không muốn Tịch Xuyên Ngôn, kẻ ngốc ấy, c.h.ế.t ở đây.

"Đợi cô quay về thế giới thực, cô sẽ hiểu tất cả."

Cơ thể tôi run rẩy, linh hồn bị hệ thống mạnh mẽ tách ra. Trong giây phút cuối cùng trước khi nhắm mắt, tôi thấy Tịch Xuyên Ngôn mấp máy môi:

"Anh sẽ đợi em ở thế giới thật."

Trong không gian hệ thống.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Tại sao Tịch Xuyên Ngôn lại biết về thế giới hiện thực?

"Ký chủ đừng hoảng hốt, tôi đang mở khóa ký ức cho cô."

Tận sâu trong lòng, ký ức dần dần thức tỉnh.

Thì ra việc xuyên không đi công lược không phải ngẫu nhiên. Ở thế giới thực, bạn trai tôi – Phó Ngôn bị tai nạn xe, linh hồn bị chia làm hai mảnh, rơi rớt vào tiểu thế giới. Hệ thống xuất hiện, nói tôi – với tư cách là bạn gái phải đi công lược họ, rồi mới giúp Phó Ngôn thức tỉnh.

Tôi đã đồng ý. Chỉ là khi hệ thống đưa tôi đến công lược, nó cố ý phong ấn trí nhớ của tôi.

Lý do tại sao chỉ số công lược của Phó Mạt mãi không đạt 100, chính là vì còn Tịch Xuyên Ngôn chưa công lược thành công.

Mà Phó Mạt và Tịch Xuyên Ngôn ở cùng một thế giới, vốn là điều kiện tất yếu.

"Phó Ngôn tỉnh chưa?" tôi lo lắng. Tôi sợ cái c.h.ế.t của Tịch Xuyên Ngôn và Phó Mạt trong tiểu thế giới sẽ ảnh hưởng đến Phó Ngôn ở hiện thực.

"Ký chủ đừng vội. Tôi lập tức đưa cô về thế giới ban đầu."

Trong bệnh viện.

𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.

Người đàn ông hôn mê lâu ngày như thực vật, bỗng nhiên tỉnh lại, trở thành kỳ tích y học.

Tôi nhìn anh, trên người anh có cả đặc điểm của Tịch Xuyên Ngôn và Phó Mạt.

Không, đúng hơn phải nói hai người vốn chính là anh.

"Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi!" tôi nhào đến ôm chầm lấy anh, thử thăm dò:

"Tịch Xuyên Ngôn và Phó Mạt?"

"Anh nhớ tất cả, Duyệt Duyệt." anh cười cưng chiều, ôm chặt lấy tôi, "Cảm ơn em đã vất vả."

Tôi đ.ấ.m một cái vào n.g.ự.c anh:

"Vậy mà lúc chọn giữa em và bạch nguyệt quang kia, anh còn do dự hả!"

Chuyện đó tôi nhớ rất rõ!

Trước kia ký ức bị phong ấn, tôi chỉ coi như nhiệm vụ công lược.

Giờ thì nhìn ra Phó Mạt chính là Phó Ngôn. Bạn trai tôi lại có lúc do dự giữa tôi và người phụ nữ khác!

Không thể tha thứ!

"Duyệt Duyệt, anh sai rồi!" Phó Ngôn lập tức giơ tay đầu hàng, ôm lấy tôi:

"Cái đó oan cho anh mà, toàn do hệ thống giở trò thôi!"

Hệ thống xong việc đã biến mất, anh thuận tay đổ hết tội cho nó, không bằng chứng đối chất.

Tôi dĩ nhiên không dễ tin.

Anh thấy vậy liền liên tục cam đoan rằng đời này tuyệt đối sẽ không bao giờ do dự, trong mọi lựa chọn đều sẽ chọn tôi. Cuối cùng, tôi mới chịu tha thứ, nhưng vẫn nhắc anh phải xem biểu hiện sau này.

Bỗng nhiên tôi nhớ ra:

"Anh thích ăn tro cốt à?"

Cái thế giới của Phó Mạt thật sự làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp, biến thái quá mức.

Phó Ngôn vội vàng giải thích:

"Đó chỉ là thiết lập nhân vật ở thế giới kia thôi, không liên quan gì đến anh thật cả!"

Tôi thử hỏi:

"Nếu giả sử em thật sự c.h.ế.t rồi, anh sẽ làm gì?"

"Em sẽ không chết! Nếu thật sự xảy ra... anh sẽ c.h.ế.t cùng em."

"Em chỉ đùa thôi, anh đừng coi thật nha." tôi cười, khẽ đánh anh.

Anh gục đầu vào vai tôi, trong đôi mắt giấu kín nơi tôi không thấy, tràn đầy sự cố chấp điên cuồng.

Không lâu sau, thân thể Phó Ngôn hồi phục hoàn toàn, được bác sĩ cho xuất viện.

Mọi chuyện đều quay về quỹ đạo bình thường. Phó Ngôn tiếp tục đi làm, còn tôi mở một tiệm hoa, thong thả làm bà chủ.

Hệ thống không bao giờ xuất hiện nữa.

Tôi và Phó Ngôn cứ thế bình an sống cùng nhau, nắm tay đi đến tận cuối con đường sinh mệnh.

Xuyên Bao Nhiêu Kiếp Vẫn Chỉ Có Anh

Chương 6

Chương trước
Chương sau