Xuyên Bao Nhiêu Kiếp Vẫn Chỉ Có Anh

Chương 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trong khoảng thời gian này, tần suất Phó Mạt xuất hiện trước mặt tôi quả thật đã giảm. Khi tôi tưởng rằng hắn đã tin tôi không phải là Kiều Duyệt của thế giới trước, chịu bỏ cuộc, thì.

Đệt! Tôi lại bị Phó Mạt bắt cóc, nhốt giữ.

Căn phòng trước mắt tôi giống hệt căn phòng kiếp trước của tôi.

"Duyệt Duyệt, em là vợ của anh, sao có thể làm vị hôn thê của người khác?" Phó Mạt ôm chặt tôi, giọng nói nhuốm bệnh hoạn.

Tôi cố vùng vẫy nhưng phát hiện cơ thể đã bị bỏ thuốc, chẳng còn chút sức lực nào.

Vợ cái con khỉ! Ai thèm cưới anh, cái trò tự ý cưới âm hồn với thân xác kia tính là gì hả?!

Còn chưa kịp chửi ra miệng, tôi đã ngất đi.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đã bị đưa đến một nơi khác.

Nền đất ẩm thấp, ánh sáng le lói từ một ô cửa sổ nhỏ. Tôi ngây người nghĩ: Phó Mạt phá sản rồi à?

Ngay sau đó, người bước vào đã chứng minh tôi quá ngây thơ. Phó Mạt không hề phá sản, mà là tôi lại bị bắt cóc lần nữa.

Đùa tôi à, cái kiểu kịch bản lồng nhau này là thế nào vậy trời?!

"Đây chính là con bé của Tịch Xuyên Ngôn?" một gã đàn ông với bộ dạng chẳng phải người tốt nhìn tôi đầy khinh bỉ.

"Bắt từ chỗ Phó Mạt về hả?"

Tôi ngơ ngác. Trong lòng không ngừng gào: Hệ thống! Hệ thống! Mau ra đây!

"Cũng đâu có đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, vậy mà sao cả Phó Mạt lẫn Tịch Xuyên Ngôn đều bị nó mê hoặc thế này?"

Tôi đảo trắng mắt: Đm, nhìn mày còn xấu hơn ấy!

𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.

Tôi tuy không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng ít nhất cũng là một mỹ nữ được chưa?

Đột nhiên cửa mở ra, một người đàn ông khác bước vào. Ngoại hình khá tuấn tú, nhìn kỹ lông mày lại có mấy phần giống Tịch Xuyên Ngôn.

" Tôi là Tịch Thành, anh trai của Tịch Xuyên Ngôn." hắn chủ động giải đáp nghi hoặc trong mắt tôi.

À, bảo sao trông có nét giống nhau, hóa ra chung cha khác mẹ.

Chưa đợi tôi mở miệng, hắn đã tiếp tục:

"Có phải cô muốn hỏi, vì sao tôi bắt cóc cô?"

Rồi hắn bắt đầu kể lể một tràng dài về tuổi thơ bi thảm và quãng đời lớn lên đầy thất bại.

"Tại sao cùng một người b, mà Tịch Xuyên Ngôn lại có thể sinh ra đã là người thừa kế nhà họ Tịch? Còn tôi thì không? Phó Mạt cũng thế, rõ ràng đã đồng ý hợp tác với tôi, vậy mà lại trở mặt nuốt lời?!"

Đứng trước mắt tôi lúc này là một gã đàn ông nửa tỉnh nửa điên. Tôi nhìn hắn lên cơn kích động, chỉ lo hắn một giây sau phát rồ mà g.i.ế.c luôn tôi.

Khoan đã... Phó Mạt?

Tôi sững sờ hóa ra vụ này còn dính dáng đến cả Phó Mạt.

Con hàng này đúng là sao chổi, đi đến đâu thì hại tôi đến đó!

"Đại ca, không thì anh thả tôi đi đi? Anh có thù oán thì giải quyết với Phó Mạt và Tịch Xuyên Ngôn ấy, liên quan gì đến tôi đâu!"

Tôi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ cơ mà! Nếu lần này c.h.ế.t toi thật, thì tôi coi như game over mất thôi.

Tôi ra sức khuyên giải, nhưng tiếc rằng Tịch Thành đã mê muội chẳng còn lý trí.

Hắn thậm chí còn cho tôi xem được hình ảnh Tịch Xuyên Ngôn và Phó Mạt đang bị dẫn đến tòa cao ốc hoang này.

Rõ ràng, Tịch Thành đã truyền lời: muốn cứu người thì chỉ được hai người bọn họ đến, không được mang theo ai khác.

Tôi nhìn màn hình hai người bị bịt mắt, trói chặt, rồi bị thuộc hạ của Tịch Thành đưa vào một căn phòng khác.

Trong lúc đó, Tịch Xuyên Ngôn còn lạnh lùng mỉa mai:

"Người ở chỗ anh mà còn để bị cướp đi, Phó Mạt, anh đúng là vô dụng."

Phó Mạt im lặng, không đáp.

Phía trước màn hình, Tịch Thành bật chế độ liên lạc hai chiều.

"Tịch Xuyên Ngôn, mang đồ đến chưa?"

Thuộc hạ lập tức giật lấy tập tài liệu trong tay Tịch Xuyên Ngôn, rồi đưa sang cho Tịch Thành.

Khoảng cách không xa, chẳng mấy chốc tài liệu đã tới tay hắn.

Tôi nhìn rõ dòng chữ trên đó hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

Tịch Thành muốn chiếm nhà họ Tịch, điều này tôi đoán được. Nhưng không ngờ Tịch Xuyên Ngôn lại vì tôi mà thẳng tay giao ra cổ phần như vậy.

Xem xong, Tịch Thành bật cười điên loạn:

"Chúng ta chơi một trò chơi đi!"

Trò chơi gì nữa đây?! tôi cảnh giác nhìn hắn.

"Cô Kiều đang ở trong tay tôi. Giờ tôi đã có được thứ mình muốn, tất nhiên sẽ giữ lời thả người. Nhưng... tôi chỉ hứa thả một mình cô." giọng hắn lộ vẻ nham hiểm.

"Hiện giờ ở đây có ba người. Thế này đi, tôi sẽ rộng lượng thêm một lần: cho cô Kiều quyền chọn cứu thêm một người trong hai tên này, Tiểu Tịch tổng và Phó quản lý."

Má nó!

Xuyên Bao Nhiêu Kiếp Vẫn Chỉ Có Anh

Chương 5