Từ sau khi Phó Mạt xuất hiện, hệ thống giống như treo máy, hoàn toàn không liên lạc được.
Tôi chỉ có thể tiếp tục sống bình thường trong thế giới này, mà cũng chẳng biết tiến độ giá trị công lược với Tịch Xuyên Ngôn thế nào rồi.
Tôi vốn tưởng chuyện Phó Mạt đến đây coi như chấm dứt, ai ngờ không hề.
Hắn trực tiếp chạy tới công ty của Tịch Xuyên Ngôn, cũng chính là chỗ tôi đang làm việc.
Tịch Xuyên Ngôn tuy là người thừa kế tập đoàn tài phiệt, nhưng công ty bây giờ vẫn nằm trong tay bố anh. Không biết Phó Mạt bằng cách nào lại tìm được ông cụ Tịch, rồi dựa vào thủ đoạn gì mà vào được công ty.
Cho nên, Tịch Xuyên Ngôn cũng chẳng thể trực tiếp đuổi hắn đi.
Thế là Phó Mạt thỉnh thoảng lại lượn lờ quanh tôi, chẳng hiểu hắn đã thuyết phục ông cụ Tịch kiểu gì.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng đúng thôi, dù gì hắn cũng là nam chính ở thế giới trước, một tổng tài trẻ tuổi tài giỏi, chỉ tiếc mắt mù đi thích một con trà xanh bạch nguyệt quang.
Giờ nghỉ trưa tan làm, tôi chuẩn bị đi thẳng ra căn tin ăn cơm.
Tịch Xuyên Ngôn bị bố gọi đi, tôi nghĩ bụng cứ ăn trước cho chắc, người là sắt, cơm là thép, không ăn thì đói lả ra đấy.
Ai ngờ, tôi lại gặp Phó Mạt ngay trong căn tin.
Trước mắt hắn ngồi xuống vô cùng tự nhiên, tao nhã cắt thức ăn.
Không phải hắn không thèm mấy nơi như căn tin công ty à?
Tôi nhìn hắn vừa trò chuyện với tôi, vừa ăn uống tự nhiên, trong lòng lơ đãng nghĩ.
Bên cạnh, đồng nghiệp thấy cảnh này liền rút điện thoại ra chụp hình.
"Các cậu xem, kia là thư ký Kiều với vị quản lý mới đến đó!"
"Ơ chẳng phải thư ký Kiều đang ở cùng Tiểu Tịch tổng sao?"
"Trời ạ, chuyện gì đây?"
Đầu tôi như muốn nổ tung, mà đối diện, Phó Mạt lại tỏ ra như không nghe thấy gì, hoàn toàn chặn hết mấy tiếng xì xào.
Bầu không khí ngột ngạt tới mức tôi đang tính tìm lý do chuồn đi, ai ngờ có người còn nhanh hơn tôi.
Tịch Xuyên Ngôn đi thẳng tới, ngồi xuống ngay bên cạnh tôi, nhìn Phó Mạt, nhướn mày:
"Đây chẳng phải Phó quản lý sao?"
Phó Mạt chỉ làm bộ gật đầu, lễ độ nói:
"Tiểu Tịch tổng."
"Thế nào, Kiều Kiều? Không phải em nói sẽ đợi anh cùng đi ăn sao?"
Tịch Xuyên Ngôn cố ý mở miệng, giọng như đang tuyên bố chủ quyền.
Mấy đồng nghiệp hóng hớt bên cạnh lại bắt đầu rần rần:
"Ôi trời, hai nam tranh một nữ!"
"Các cậu đoán ai sẽ thắng cuối cùng?"
"Thư ký Kiều có phúc quá đi, hai người đàn ông xuất sắc thế này đều thích cô ấy."
" Đúng đó, ghen tỵ thật!"
Phúc cái đầu mấy người ấy! Có muốn thì nhường cho mấy người đấy!
Tôi nhìn không khí căng thẳng giữa hai người, đau đầu muốn chết.
Tôi khẽ kéo tay áo Tịch Xuyên Ngôn, ra hiệu nên đi thôi.
Tịch Xuyên Ngôn cầm lấy khay cơm bên cạnh, nắm tay tôi, rồi nói với Phó Mạt:
"Phó quản lý, tôi và bạn gái đi trước, anh cứ thong thả."
Phó Mạt nhìn chằm chằm bàn tay chúng tôi đang đan chặt lấy nhau, ánh mắt sau cặp kính mạ vàng trở nên tối tăm, nhưng hắn không nói gì.
Tịch Xuyên Ngôn dọn khay xong, kéo tôi ra ngoài, giọng đầy ấm ức:
"Hắn có phải đang muốn cướp em khỏi anh không, sao cứ bám theo em mãi vậy?"
Tôi chợt nhớ, từ lúc Phó Mạt bước vào thế giới này, hắn luôn quẩn quanh bên tôi, bèn nghi hoặc hỏi:
"Anh không thấy kỳ lạ sao? Vì sao hắn luôn đi theo em?"
"Không thấy kỳ lạ!" Tịch Xuyên Ngôn nghe xong, giọng chắc nịch như đang hứa hẹn:
"Anh tin bạn gái anh."
Tôi nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, tràn đầy niềm tin tưởng.
Tôi thà rằng anh đừng tin tôi.
𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.
Làm tôi bây giờ chẳng biết nên nói gì, vì thật ra giữa tôi và Phó Mạt quả thật từng có quan hệ, dù không phải ở thế giới này.
Bất chợt tôi cảm nhận được sau lưng có ánh mắt như d.a.o bén rình rập, quay phắt lại thì thấy Phó Mạt đang đi theo.
Hắn tháo cặp kính mạ vàng xuống, ánh mắt tràn đầy xâm lược khiến tôi giật mình hoảng hốt.
Chết tiệt.
Tôi phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ để rời khỏi thế giới này thôi.
Cái hệ thống c.h.ế.t tiệt kia chẳng biết biến đâu mất, khiến tôi như đi trong bóng tối mà không rõ tiến độ công lược.
Từ sau lần chạm mặt ở căn tin nhân viên, Tịch Xuyên Ngôn và Phó Mạt bắt đầu một cuộc đấu ngầm.
Phó Mạt luôn biết cách xuất hiện đúng lúc Tịch Xuyên Ngôn không có mặt, tạo ra những cơ hội tiếp xúc hợp lý đến mức không thể từ chối.
Mà mỗi lần đến thời khắc quan trọng, Tịch Xuyên Ngôn lại xuất hiện, rồi hai người lại dùng ngôn từ công kích lẫn nhau.
Ví dụ như hôm nay sau giờ tan sở Tịch Xuyên Ngôn bị bố anh bắt ở lại tăng ca, bảo tôi chờ ở bãi đỗ xe. Kết quả là tôi lại, lại, lại gặp Phó Mạt.
"Duyệt Duyệt, để tôi đưa em về nhé." Phó Mạt nhìn thấy tôi, liền đề nghị.
Tôi cũng khó mà làm mặt lạnh thẳng thừng từ chối, chỉ cười lịch sự mà ngượng ngập:
"Xin lỗi, tôi chờ bạn trai tôi. Cảm ơn ý tốt của Phó quản lý."
Nghe đến hai chữ bạn trai, sắc mặt Phó Mạt lập tức biến đổi:
"Kiều Duyệt, thật ra em không hề mất trí nhớ, đúng không?"
"Hả? Phó quản lý anh đang nói gì vậy?"
Buồn cười thật, cho dù tôi không mất trí nhớ thì cũng chẳng thể nào thừa nhận với anh được.
"Duyệt Duyệt, chúng ta bắt đầu lại đi. Chuyện trước kia coi như đã qua rồi."
Tôi chưa từng thấy vẻ mặt này của Phó Mạt. Ấn tượng trong tôi, hắn luôn là kẻ điềm tĩnh, dẫu gặp chuyện gì cũng thản nhiên như không.
"Sao vậy, Phó quản lý? Nhân lúc tôi không ở đây, lại muốn dòm ngó vị hôn thê của tôi à?" – không biết Tịch Xuyên Ngôn đến từ lúc nào, tay vòng qua vai tôi, thân mật dựa sát vào người tôi.
Vị hôn thê?
Tôi nào nhớ mình từng là vị hôn thê của anh ta?
Tôi nhìn về phía Tịch Xuyên Ngôn, thấy trong mắt anh ta là ánh nhìn như đang khẩn cầu.
Không hiểu anh ta muốn giở trò gì, nhưng tôi cũng không phản bác.
"Vị hôn thê? Tôi nhớ rõ, Tiểu Tịch tổng và Duyệt Duyệt chẳng phải hiện giờ chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái thôi sao?"
Phó Mạt tháo kính gọng vàng xuống, chậm rãi lau bụi trên tròng kính, khí thế như bão tố sắp ập đến.
"Mấy hôm trước, Duyệt Duyệt đã đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi." Tịch Xuyên Ngôn nói dối không chớp mắt, diễn xuất đạt tầm Oscar. Nếu không phải chính tôi là nhân vật liên quan, chắc tôi cũng tưởng lời cầu hôn ấy thật sự được chấp nhận rồi, sắp thành cặp đôi mới cưới đến nơi.
Ánh mắt chất vấn của Phó Mạt b.ắ.n thẳng về phía tôi.
Tôi né tránh, rồi khẽ gật đầu:
" Đúng vậy. Xin Phó quản lý đừng làm phiền tôi nữa. Tôi không phải Duyệt Duyệt mà anh quen, cũng không hiểu những lời anh vừa nói."
"Chờ chúng tôi kết hôn, nhất định sẽ gửi thiệp mời đến Phó quản lý, mời anh tận mắt chứng kiến."
Phó Mạt dường như bị mấy chữ nào đó chọc trúng, cảm xúc bùng nổ, liền tóm lấy cổ áo Tịch Xuyên Ngôn, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ.
Tịch Xuyên Ngôn cũng chẳng nao núng, không hề vùng vẫy. Hai người đàn ông cao ngang nhau, thế là giằng co kịch liệt.
"Phó quản lý định lại đánh nhau sao? Đây là địa bàn của nhà họ Tịch đấy."
Lời Tịch Xuyên Ngôn phá vỡ cục diện, Phó Mạt buông cổ áo anh ta ra.
Tịch Xuyên Ngôn phủi phủi chỗ vừa bị túm, ra vẻ như bị bẩn lắm.
Chúng tôi không nói thêm gì nữa, Tịch Xuyên Ngôn kéo tôi thẳng lên xe. Khi anh ta cúi người ân cần cài dây an toàn cho tôi, tò mò tôi liếc ra ngoài cửa kính.
Chỉ thấy Phó Mạt đ.ấ.m mạnh một cú xuống cửa kính xe của mình, kính vỡ nát, m.á.u me đầm đìa trên tay.
Hắn dường như nhận ra ánh nhìn của tôi, vừa định quay sang, tôi đã vội thu ánh mắt lại.
Sau khi cài xong dây an toàn, Tịch Xuyên Ngôn không khởi động xe ngay. Tôi còn đang ngạc nhiên thì ——
Anh ta bất ngờ ghé sát, bàn tay thon dài kiên quyết giữ lấy mặt tôi, rồi hôn xuống.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, đến mức cuối cùng tôi gần như nghẹt thở.
Kết thúc, Tịch Xuyên Ngôn khẽ vuốt môi tôi, giọng trầm chứa vài phần dục vọng:
"Duyệt Duyệt, em là của anh, đừng hòng ai dòm ngó."
Chính lúc đó, tôi mới phát hiện Phó Mạt ngoài cửa sổ đã chứng kiến hết, Tịch Xuyên Ngôn còn cố tình hạ cửa kính để tuyên bố chủ quyền.
Anh ta nổ máy, lái xe đưa tôi về nhà.
Trên đường, dừng đèn đỏ, tôi thoáng thấy qua gương chiếu hậu, Phó Mạt vẫn lặng lẽ bám theo. Tịch Xuyên Ngôn cũng nhận ra, nhưng không mấy để tâm.
Tới dưới khu chung cư, Tịch Xuyên Ngôn dừng xe, tắt máy, cùng tôi xuống.
Chúng tôi vẫn chưa dọn về ở chung, nên anh luôn đưa tôi tới tận dưới lầu. Đúng lúc tôi chuẩn bị đi lên, anh bất ngờ ôm chặt lấy tôi.
Đầu anh tựa trên vai tôi, giọng khẽ run với chút mệt mỏi khó phát hiện:
"Kiều Kiều, anh thật sự rất mệt."
Tôi như đang dỗ trẻ con, dịu dàng vỗ lưng anh từng cái một.
Làm người thừa kế chẳng dễ dàng gì. Nhà họ Tịch không chỉ có mình anh là con trai, bên ngoài còn vô số con riêng. Trước kia còn ổn, giờ lão Tịch già cả hồ đồ, lại muốn giao sản nghiệp cho đám con riêng bên ngoài.
Trước khi Phó Mạt đến còn đỡ, từ khi hắn đến, lại đứng cùng một thuyền với ông cụ Tịch, Tịch Xuyên Ngôn càng thêm đơn độc.
Tôi chẳng có cách nào khác để an ủi, chỉ có thể lặng lẽ ôm lấy anh.