Xuyên Bao Nhiêu Kiếp Vẫn Chỉ Có Anh

Chương3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tôi giả vờ không biết gì về kế hoạch cầu hôn lần này của Tịch Xuyên Ngôn, cứ tỏ ra như thường ngày đi theo anh ta.

Tịch Xuyên Ngôn nắm tay tôi, nói sau giờ làm sẽ đưa tôi đi ăn tối. Tôi nhìn vẻ ngoài ung dung của anh ta, nhưng lòng bàn tay đang nắm chặt lấy tôi lại đầy mồ hôi.

Cái này chẳng phải tốt hơn nhiều so với tên biến thái Phó Mạt ở thế giới trước sao?

Tôi tận hưởng sự cưng chiều và nghiêm túc mà Tịch Xuyên Ngôn dành cho mình. Nghĩ lại đời trước vừa làm công ăn lương sáng chín tối năm, vừa vướng phải đống rắc rối với Phó Mạt, tôi cảm thấy đây là thứ mình xứng đáng có.

Điều duy nhất không ổn là, khi chỉ số công lược đạt đến chín mươi phần trăm, tốc độ tăng trưởng bắt đầu chậm lại.

Tôi vẫn lo sẽ giống như thế giới trước, cuối cùng thân xác c.h.ế.t đi mà nhiệm vụ vẫn chưa thành công.

Đây là cơ hội cuối cùng, nếu lần này vẫn thất bại, thì anh ấy phải làm sao?

Anh ấy? Từ sau thất bại ở thế giới trước, trong lòng tôi luôn bất giác xuất hiện một ý niệm kỳ lạ.

"Hệ thống, ký ức của tôi có vấn đề gì không?" Tôi thậm chí đã không còn nhớ rõ vì sao bản thân lại bị chọn để hoàn thành nhiệm vụ này.

Hệ thống được triệu hồi, giọng điện tử vô tình vang lên đáp lại nghi ngờ của tôi:

"Ký chủ, không cần băn khoăn. Khi nhiệm vụ thành công, mọi chuyện cô sẽ hiểu."

Tôi biết từ hệ thống thì chẳng moi được thông tin hữu ích nào cả.

Khi tôi còn đang suy nghĩ, Tịch Xuyên Ngôn đã lái xe đến nơi. Anh ta dừng xe, kéo tay tôi bước vào một nhà hàng Tây sang trọng.

Vừa đi vào cùng anh ta, tôi vô tình thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc. Khi tôi định thần tìm lại trong đám đông, thì người ấy đã biến mất, giống như chỉ là ảo giác.

"Kiều Kiều, sao thế?" Tịch Xuyên Ngôn thấy tôi dừng bước, không đi tiếp, liền lo lắng hỏi.

Tôi lắc đầu, kéo tay anh ta đi tiếp.

Chắc là ảo giác thôi, sao Phó Mạt có thể xuất hiện ở thế giới này?

Ngay lần đầu đến đây, tôi đã tìm hiểu, thế giới này không hề có Phó gia, cũng không có người tên Phó Mạt.

Tôi gạt bỏ nghi ngờ, cùng Tịch Xuyên Ngôn bước vào nhà hàng.

Bên trong trang trí đơn giản nhưng khí phái, bên cạnh còn có người chuyên nghiệp chơi đàn piano, toàn bộ khung cảnh toát lên sự xa hoa.

Chúng tôi vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã mang menu đến.

Tôi kín đáo quan sát xung quanh, thấy số khách ít ỏi ở mấy bàn gần đó rõ ràng là người Tịch Xuyên Ngôn sắp xếp. Bình thường ai lại ăn đồ Tây mà cứ ngồi nhìn người khác mãi?

Đúng là bao trọn nhà hàng rồi.

Trên sân khấu, tiếng đàn piano vang lên du dương. Đối diện, Tịch Xuyên Ngôn đang chăm chú cắt miếng bít-tết trong đĩa cho tôi.

Tôi nhìn anh ta, người đàn ông cao lớn, mái tóc chải chuốt gọn gàng, đôi mày mắt tinh tế mà dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn lúc ban đầu.

Lúc mới gặp, Tịch Xuyên Ngôn điển hình kiểu ngoài lạnh trong nóng. Ngày tôi "nhặt xác" anh ta, anh ta còn tưởng tôi cố tình tiếp cận để gây chú ý.

Một tổng tài bá đạo theo công thức cũ mèm, ai ngờ giờ nhìn lại chẳng khác gì một thiếu niên ngây ngô thuần khiết.

Tôi ăn miếng bít-tết anh ta cắt, vừa thưởng thức vừa nghe nhạc piano.

Bất chợt, tiếng cãi vã vang lên.

"Thưa ngài, xin lỗi, chỗ này đã bao trọn, mời ngài ra ngoài."

Nhân viên phục vụ rõ ràng định chặn người đàn ông vừa xông vào, dù gì nơi này đã bao hết, dặn kỹ không cho ai vào.

Người đàn ông dáng cao chân dài, làm gì nhân viên ngăn nổi.

Còn chưa kịp nhìn rõ mặt hắn, hắn đã lao tới đ.ấ.m thẳng vào Tịch Xuyên Ngôn.

Khóe miệng rớm máu, Tịch Xuyên Ngôn nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Là Phó Mạt!

Tôi sững người nhìn Phó Mạt, đôi mắt đỏ ngầu, vừa tung một cú đấm, đã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi kéo ra ngoài.

Thấy vậy, Tịch Xuyên Ngôn mặc kệ vết thương trên miệng, lập tức giữ chặt lấy tay tôi.

Tôi bị kẹp giữa hai người.

𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.

Còn chưa kịp phản ứng, Phó Mạt lại tung thêm một cú, Tịch Xuyên Ngôn vốn đã ăn một đấm, tức nước vỡ bờ, dù là bùn cũng có ba phần lửa giận, huống hồ là một thiên chi kiêu tử. Hai người lập tức lao vào nhau ẩu đả.

Tôi vội vàng hỏi hệ thống:

"Tại sao Phó Mạt lại ở thế giới này?!"

Tại sao Phó Mạt từ thế giới trước lại có thể xuất hiện ở đây?

Hệ thống im lặng như chết, chẳng trả lời.

"Hệ thống? Hệ thống?"

Gọi mấy lần đều không có phản hồi. Đáng chết! Đúng lúc mấu chốt thì tịt ngòi!

Xung quanh, nhân viên phục vụ và mấy người Tịch Xuyên Ngôn chuẩn bị sẵn cũng lao tới can ngăn, nhưng đều bị ăn đòn tơi bời.

Tôi nhìn tình cảnh này, thầm nghĩ: ngay cả chó mà xông vào cũng bị đá hai cái, thôi tôi không dám lại gần.

Kết cục cuối cùng là cả hai đều lưỡng bại câu thương, đợi đến khi cảnh sát tới thì cũng phải ưu tiên đưa vào bệnh viện.

Hai người đều ra tay không hề nhẹ, nắm đ.ấ.m nào cũng trúng thẳng vào thịt. Đến mức bác sĩ nhìn vết thương cũng phải thốt lên: NB.

Tôi nhìn Tịch Xuyên Ngôn nằm trên giường bệnh, cảm khái: quả nhiên tên này mỗi lần cầu hôn đều phải nhập viện.

Tịch Xuyên Ngôn lơ mơ tỉnh lại, tôi vội vàng đỡ anh ta ngồi dậy tựa vào đầu giường.

"Không sao chứ?" Tôi nhìn khóe miệng và mắt phải bị sưng tím, nhan sắc đẹp trai của anh ta cũng bị ảnh hưởng kha khá.

"Không sao, hắn cũng chẳng khá hơn gì." Tịch Xuyên Ngôn cố gắng nhếch môi cười, kết quả vô tình chạm ngay vào vết thương.

Tôi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh ta, bật cười thành tiếng.

Thấy tôi cười, Tịch Xuyên Ngôn hơi ngượng ngùng nói:

"Anh nói thật đấy."

Trông cả người ỉu xìu, cúi đầu như một con cún con đáng thương.

Tôi cố nhịn cười, dịu dàng an ủi anh ta.

Đúng lúc bầu không khí ấm áp thì bị phá vỡ.

"Duyệt Duyệt."

Là Phó Mạt. Hắn cũng bị đánh bầm dập, được sắp xếp nằm trong cùng bệnh viện.

Trên gương mặt tái nhợt cũng chi chít vết thương, như Tịch Xuyên Ngôn đã nói, hắn cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì. Xương gò má bầm tím, mắt trái bị ăn một đấm, vẻ mặt vô cùng ảm đạm.

Hắn nhìn tôi, ánh mắt đen sâu hoắm tràn đầy u ám:

"Duyệt Duyệt, cuối cùng anh cũng tìm được em."

Ngồi bên cạnh, Tịch Xuyên Ngôn nghe vậy thì mất bình tĩnh, lập tức bật dậy từ giường bệnh, mở miệng:

"Mẹ kiếp, mày gọi ai là Duyệt Duyệt hả?!"

Phó Mạt chẳng thèm để ý, ánh mắt vẫn chỉ dán chặt lên người tôi.

Anh trai, đừng nhìn tôi như vậy chứ!

Tôi sợ thật sự!

Nghĩ tới chuyện ở thế giới trước hắn ăn tro cốt, tôi liền thấy rùng mình, đối với hắn dấy lên nỗi sợ hãi.

Xin hỏi: ai lại không sợ khi đối diện với một kẻ biến thái? Huống hồ, trong mắt hắn tôi vốn đã là người chết.

Tôi cố tình giả vờ không quen biết, nghi hoặc hỏi:

"Tiên sinh, anh quen tôi sao?"

Sắc mặt Phó Mạt cứng lại, không cam lòng tiếp tục truy vấn:

"Duyệt Duyệt, em... thật sự không nhớ ra anh?"

"Anh là?"

"Anh là siêu sao quốc tế chắc? Ai cũng phải biết đến anh à?"

Bên cạnh, Tịch Xuyên Ngôn không chịu bị ngó lơ, mở miệng châm chọc.

Khí trường vốn đã đối chọi, câu nói ấy ngay lập tức châm ngòi chiến hỏa. Hai người âm thầm giằng co kịch liệt.

Tôi nhìn mà nhức đầu, vội vàng nói với Phó Mạt:

"Xin lỗi, anh ấy cần nghỉ ngơi, anh về phòng bệnh của mình trước đi."

Phó Mạt lộ vẻ cực kỳ không cam lòng, cuối cùng mới chịu rời đi.

Tịch Xuyên Ngôn thắng trận, vừa ngồi xuống đã gọt táo cho tôi. Ai không biết còn tưởng tôi mới là bệnh nhân.

Chuyện giữa hai người, sau cùng cũng được đôi bên hòa giải, biến lớn thành nhỏ, coi như chấm dứt.

Xuyên Bao Nhiêu Kiếp Vẫn Chỉ Có Anh

Chương3