Đổng Hưng Vượng cãi lý: “Những lời tôi vừa nói đều là chứng cứ!”
Vu Hướng Niệm cười lạnh: “Đó mà gọi là chứng cứ ư? Chồng tôi giúp vợ anh gánh nước thì là có gian tình à?”
Đổng Hưng Vượng nói: “ Tôi nói là họ từng có gian tình, Đông Cúc bây giờ vẫn còn nhớ chồng cô, đó là chứng cứ!”
“Họ từng có gian tình à?” Vu Hướng Niệm hỏi lại: “Vậy anh cũng phải có bằng chứng chứ!”
Đổng Hưng Vượng nghẹn lời.
Vu Hướng Niệm nói tiếp: “Gian tình là từ bao giờ? Trình Cảnh Mặc nhập ngũ năm 17 tuổi. Trước khi anh ấy nhập ngũ, anh ấy mới mười sáu, mười bảy, Đông Cúc thì mười ba, mười bốn, vẫn còn là một cô bé. Sau đó như mẹ vợ anh nói, họ không hề có liên lạc, vậy rốt cuộc là họ có "gian tình" như thế nào ? Từ bao giowf? Anh nói cho tôi nghe xem?”
Đúng lúc đó, mẹ của Đông Cúc chạy đến, bà đi khập khiễng. “Hưng Vượng à! Sao lương tâm con độc ác thế!” Bà vừa chạy vừa khóc: “Lúc con cưới Đông Cúc, con bé vẫn là một cô gái trong trắng! Sao con có thể hủy hoại danh dự con bé như vậy!”
“Mẹ! Sao mẹ lại đến đây!” Đông Cúc vừa khóc vừa chạy đến đỡ mẹ. Mọi người đã bị lời nói của Vu Hướng Niệm thuyết phục. Đúng vậy, nếu hai người họ đã từng có gian tình, với tính tình của Đổng Hưng Vượng, hắn đã làm ầm ĩ từ lâu rồi.
Thôn trưởng cũng nói: “Được rồi, Đổng Hưng Vượng, cậu đừng có làm loạn nữa! Cậu mau xin lỗi Trình Cảnh Mặc đi!”
Đổng Hưng Vượng sững sờ, rồi hét lớn đầy oan ức: “Thôn trưởng, dù họ không có gì, nhưng Đông Cúc vẫn còn vương vấn thằng con nuôi là thật! Đàn ông nào có thể chịu được vợ mình nhớ thương người đàn ông khác!”
“A!” Vu Hướng Niệm cười lạnh, đi đến trước mặt Đổng Hưng Vượng, dùng ánh mắt đầy khinh thường nhìn từ trên xuống dưới hắn. Đổng Hưng Vượng bị nhìn đến chột dạ, hét lên: “Cô nhìn tôi làm gì?”
Vu Hướng Niệm bình tĩnh nói: “Cả đời này tôi chưa từng thấy ai mặt dày như anh! Nói thật, trong mắt tôi, anh còn không phải là người!”
“Súc sinh còn biết bảo vệ vợ con, còn anh thì sao? Ai trong thôn này mà không biết anh động một tí là đánh vợ, ngay cả mẹ vợ cũng đánh ?! Súc sinh còn không làm được những việc như thế đâu!”
Đây là lần đầu tiên Vu Hướng Niệm nói những lời khó nghe và cay nghiệt như vậy. Bạo hành gia đình, vô liêm sỉ! Loại đàn ông này chỉ có Đông Cúc mới chịu đựng được, nếu là cô, cô sẽ thuê người đánh hắn một trận thừa sống thiếu chết.
“Đông Cúc không phải vương vấn ai cả, cô ấy chỉ nhớ về một cuộc sống bình thường! Sống với một người còn không bằng súc sinh ... Đông Cúc là một con người, cô ấy muốn có một cuộc sống của một con người thì có gì sai ?!”
Những lời này đã chọc giận Đổng Hưng Vượng đến cùng cực. Hắn nắm chặt nắm đấm, giơ tay lên định đánh Vu Hướng Niệm, y như cách hắn thường đánh Đông Cúc và mẹ cô ấy !
Trình Cảnh Mặc đã luôn đề phòng Đổng Hưng Vượng, khi nhận ra ý đồ của hắn ta, anh nhanh như chớp lao đến, kéo Vu Hướng Niệm ra sau lưng mình, rồi tung một cú đ.ấ.m vào quai hàm Đổng Hưng Vượng. Động tác của anh quá nhanh, mọi người chỉ kịp nhìn thấy Đổng Hưng Vượng ngã lăn ra đất.
Trình Cảnh Mặc ôm lấy vai Vu Hướng Niệm, kéo cô vào lòng, khẽ hỏi: “Không bị dọa chứ?”
Đông Cúc nhìn cảnh này, trong lòng dâng lên nỗi chua xót. Cô chưa bao giờ được chồng mình đối xử dịu dàng như vậy. Đàn ông nhà người ta thì tiếc vợ đến một sợi lông cũng không nỡ động vào, còn chồng mình thì cứ vung nắm đ.ấ.m lên là đánh cô đến mức nửa sống nửa chết.
Đổng Hưng Vượng lồm cồm bò dậy, la lớn: “Trưởng thôn, mọi người xem này, thằng con nuôi đánh người! Vợ nó cũng đánh tôi! Trưởng thôn, chuyện này phải giải quyết thế nào đây?”
Trình Cảnh Mặc vẫn im lặng nãy giờ, bỗng lên tiếng: “Hắn muốn đánh vợ tôi, nên tôi mới ra tay đánh hắn.”
Trưởng thôn: “... Lời Trình Cảnh Mặc nói không sai đâu!”
Dù tận mắt nhìn thấy Trình Cảnh Mặc đánh người, nhưng trong lòng ông vẫn thiên vị cặp vợ chồng này. Họ là người tốt, có lòng nghĩa hiệp. Hơn nữa, ông cũng hiểu rõ cái nết của Đổng Hưng Vượng, ngày thường ham ăn biếng làm, uống say vào là tệ hơn cả súc vật!
Đổng Hưng Vượng nghe vậy, càng làm ầm lên: “Trưởng thôn, ông cũng thấy tôi dễ bắt nạt, bênh vực bọn họ đúng không!”
Trưởng thôn: “Đổng Hưng Vượng! Cậu đừng có ăn nói lung tung!”
“ Tôi nói lung tung à? Rõ ràng người bị đánh là tôi, mà ông lại giúp họ!”
Trưởng thôn: “ Tôi chẳng giúp ai cả, tôi chỉ nói chuyện phải trái thôi! Cậu thấy tôi thiên vị, vậy thì cứ báo công an giải quyết đi!”
Đổng Hưng Vượng căm phẫn nói: “Báo công an thì báo! Tôi không tin trên đời này không có pháp luật! Vợ chồng thằng con nuôi đánh người mà vẫn có lý!”
Trình Cảnh Mặc bình thản nói: “Vậy thì cứ báo công an đi. Thứ nhất, tôi sẽ kiện anh tội vu khống, phỉ báng, làm tổn hại danh dự của tôi; thứ hai, tôi sẽ kiện anh tội cố ý hành hung vợ tôi; thứ ba, tôi sẽ kiện anh tội bạo hành gia đình, đánh đập và làm tổn thương phụ nữ trong thời gian dài.”
Trình Cảnh Mặc mặt vẫn lạnh lùng, nhưng từng lời nói đều rành mạch, sắp xếp rành rọt những tội danh của Đổng Hưng Vượng.
Đổng Hưng Vượng sững sờ một lúc. Hắn ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt tỏ ra đúng lý: “ Tôi nói cho các người biết, đàn ông đánh vợ là chuyện bình thường, ai đến cũng không thể xen vào!”