Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

241

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Trình Cảnh Mặc vẫn điềm tĩnh: “Vậy thì thêm một tội danh nữa. Công khai tuyên truyền tư tưởng sai trái, chống đối với Đảng và Chính phủ! Chủ tịch Mao đã nói rồi, phụ nữ có quyền tự do và bình đẳng, vậy mà anh lại ở đây tuyên truyền tư tưởng bạo hành phụ nữ.”

Nếu ba tội danh trước chưa đủ để Đổng Hưng Vượng sợ hãi, thì tội danh này đủ để hắn ta kiêng dè. Ai mà bị chụp cái mũ phản Đảng phản xã hội, thì ngồi tù ba đến năm năm là chuyện thường, không thể ra được!

Mọi người có mặt ở đó đều âm thầm giơ ngón tay cái lên. Người đi lính nhiều năm có khác, mỗi câu nói đều có lý có lẽ.

Vu Hướng Niệm thầm nghĩ, Trình Cảnh Mặc mà biết ăn nói như thế này sớm hơn, thì cô đã không cần phải ra mặt rồi!

“Mày ... Mày …” Đổng Hưng Vượng bị dồn vào chân tường, không biết nói gì, chỉ biết chỉ tay vào Trình Cảnh Mặc: “Mày đừng có ở đây vu khống người khác!”

Trình Cảnh Mặc đáp: “Rốt cuộc ai vu khống ai, những người có mặt ở đây đều chứng kiến hết rồi. Chờ công an đến, mọi người làm chứng giúp tôi nhé.”

Đổng Hưng Vượng: “...” Đánh không lại, nói cũng không lại!

Trưởng thôn kịp thời lên tiếng: “Không phải muốn báo công an sao? Nhanh lên, đi đi!”

Đổng Hưng Vượng: “...” Hắn ta lập tức cười xòa: “Trưởng thôn, xem ra là tôi đã hiểu lầm thằng ... con nuôi Trình gia rồi.”

Trưởng thôn muốn mọi chuyện êm đẹp: “Còn không mau xin lỗi người ta đi!”

Đổng Hưng Vượng gượng cười: “Con nuôi Trình gia, vợ con nuôi Trình gia , hôm nay là tôi hiểu lầm, chỉ là hiểu làm. Đúng không ?!”

Cả hai người không ai đáp lại. Vu Hướng Niệm còn khinh thường lườm hắn ta một cái.

Trưởng thôn đứng ra hòa giải: “Đổng Hưng Vượng, sau này mà cậu còn gây rối nữa, tôi nhất định sẽ giao cậu cho công an xử lý!”

Đổng Hưng Vượng cười nịnh nọt: “Đều là hiểu lầm thôi mà, không có chuyện gì đâu.”

Trưởng thôn lườm hắn một cái, rồi nói với mọi người: “Mọi người về đi thôi, ngoài đồng còn bao nhiêu việc, không mau làm đi!”

Dân làng xem hóng chuyện dần tản đi. Đông Cúc dìu mẹ mình đến trước mặt Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm.

Đông Cúc nghẹn ngào: “Anh Mặc, hôm nay em xin lỗi!”

“Không có gì đâu.” Ánh mắt Trình Cảnh Mặc dừng lại trên người mẹ Đông Cúc: “Thím, chân thím bị sao vậy ạ?”

Trong ký ức của Trình Cảnh Mặc, mẹ Đông Cúc hồi trẻ rất hiền lành và đảm đang, nhà cửa luôn sạch sẽ, làm bánh bao vừa to vừa xốp. Mười năm không gặp, bà ấy không chỉ già đi mà chân còn không thể đi lại bình thường được nữa!

Mẹ Đông Cúc bật khóc: “Hai mẹ con tôi số khổ lắm! Chú con mất rồi, hai mẹ con tôi sống chẳng ra người nữa rồi!”

Chuyện gia đình, Trình Cảnh Mặc không dám nói gì, chỉ có thể an ủi: “Thím, cuộc sống sẽ tốt hơn thôi.”

Đổng Hưng Vượng ở đằng xa bất mãn hét lên: “Đông Cúc! Còn không mau về nhà!”

Nghe tiếng Đổng Hưng Vượng, Đông Cúc và mẹ cô ấy cùng giật mình.

“Đi mau, đi mau! Không thì lại bị đánh đấy!” Mẹ Đông Cúc giục.

Nhìn bóng lưng của mẹ con Đông Cúc khuất dần, Trình Cảnh Mặc thở dài bất lực. Quay đầu lại, Vu Hướng Niệm đã đi được một quãng xa. Anh vội đuổi theo: “Niệm Niệm!”

Vu Hướng Niệm giả vờ không nghe thấy, không để ý đến anh. Trình Cảnh Mặc hiểu ra. Chuyện của người ngoài đã giải quyết xong, giờ là lúc cô tính sổ với anh!

“Niệm Niệm!” Trình Cảnh Mặc đuổi kịp Vu Hướng Niệm, nắm lấy cổ tay cô. Vu Hướng Niệm để anh kéo, nhưng vẫn không thèm nhìn, vẫn bước nhanh về phía trước.

“Niệm Niệm, anh xin lỗi, làm em lo lắng rồi.” Trình Cảnh Mặc thành tâm xin lỗi: “Anh biết anh nên giữ khoảng cách, nhưng khi anh thấy Đông Cúc ngã, anh không thể làm ngơ được.”

Vu Hướng Niệm vẫn im lặng. Trình Cảnh Mặc lại nói: “Niệm Niệm, thời gian gần đây, anh thường nghe mọi người trong thôn nhắc đến cuộc sống khó khăn của họ, nên anh chỉ muốn giúp. Anh không có ý đồ gì với Đông Cúc hay bất cứ ai khác!”

“Niệm Niệm, em nhìn anh một cái đi! Em mắng anh, đánh anh cũng được, đừng có không thèm để ý đến anh thế này.” Nói đến đây, giọng Trình Cảnh Mặc nhỏ dần, vẻ mặt ủy khuất.

Vu Hướng Niệm lúc này mới dừng lại, quay đầu nhìn anh, bĩu môi: “Mặt em chưa rửa, đầu chưa chải mà bị người trong thôn nhìn thấy hết rồi!”

Trình Cảnh Mặc: “...” Hóa ra cô ấy giận vì chuyện này à?!

“Anh không thấy em chưa rửa mặt hay chải đầu đâu. Mặt em vẫn trắng như vậy, tóc cũng rất mượt mà.” Anh vội vàng nịnh.

Vu Hướng Niệm nói: “Anh đừng có lừa em! Còn nữa, anh muốn giúp Đông Cúc, em hiểu. Nhưng anh chỉ có thể giúp cô ấy một tháng này, còn sau này thì sao?”

Cô nói từng chữ một: “Bản thân Đông Cúc không nghĩ thông, anh có giúp thế nào cũng vô dụng thôi!”

Lúc vợ chồng Trình Hoa Tử đi làm về, họ cũng đã nghe phong thanh chuyện sáng nay. Đến bữa cơm trưa, Trình Hoa Tử lộ vẻ khó chịu, nói với Trình Cảnh Mặc: "A Mặc, con bớt xen vào chuyện nhà người khác đi! Chuyện trong nhà mình thì mặc kệ, đi lo chuyện bao đồng làm gì!"

Trình Cảnh Mặc lần đầu tiên lên tiếng chống đối bố: "Bố, năm đó con ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, là bố mẹ Đông Cúc cho con quần áo mặc, cho con bánh màn thầu ăn. Ân tình này, con vẫn luôn ghi nhớ."

Trình Hoa Tử im lặng, nhưng Mộc Hoán Trân thì mỉa mai nói kháy: "Giờ anh có tiền đồ rồi, bố anh nói cho vài câu cũng không được à ?!"

Trình Cảnh Mặc đáp lại: "Con đã lớn rồi, biết mình đang làm gì."

Ngụ ý : không cần hai người phải dạy dỗ anh nữa!

Vũ Hướng Niệm không hiểu sao lại cảm nhận được, hôm nay Trình Cảnh Mặc đối với Trình Hoa Tử và Mộc Hoán Trân có một chút địch ý. Có lẽ, chuyện hôm nay đã làm anh nhớ lại tuổi thơ cay đắng, và một lần nữa khiến trái tim anh đau nhói.

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

241