Tiểu Kiệt ngây thơ đáp: "Thím cháu nói, ăn một lần cho đã thèm!"
Trình Cảnh Mặc nhìn Vu Hướng Niệm, thấy cô đang nhai bắp rang, cố tình lảng tránh ánh mắt anh, quay nhìn ngang ngó dọc. Anh lập tức hiểu ra, chắc chắn là lần đầu tiên cô thấy món bắp rang nổ kiểu này, nên không biết lượng. Bắp rang nổ ra lò vài ngày là sẽ bị ỉu, không thể ăn được nữa. Thông thường, một nồi bắp rang đã đủ cho lũ trẻ ăn cả mấy ngày, thế mà hai người này lại mua nhiều đến vậy.
Trình Cảnh Mặc cười, xoa đầu Tiểu Kiệt: "Chú không ăn đâu, hai người ăn nhiều vào nhé."
"Ăn một lần cho đã thèm!"
Vừa dứt lời, anh đã bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Vu Hướng Niệm.
"Trình Cảnh Mặc, để cảm ơn anh đã dẫn chúng em đi dạo chợ, túi bắp rang này chính là phần thưởng của anh đấy," cô vừa nói vừa nhét cái túi vào lòng anh.
Bắp rang mới ra lò còn nóng hổi, Trình Cảnh Mặc ôm cái túi mà cảm giác như đang ôm một cái phích nước nóng.
Anh đi mua thêm năm mươi cân bột mì và một con gà, rồi xem giờ, cũng đã muộn. Ba người lại cùng nhau ngồi xe ngựa về nhà.
Đường đi mất một lúc lâu, khi về đến nhà, cả gia đình đã ăn cơm chiều xong. Thấy họ mua bột mì, mua gà, lại còn có bắp rang, Trình Trụ liền nói: "Anh chị muốn ăn gà thì mua thôi, nhà mình vẫn còn bột mì, mua làm gì cho tốn."
Vu Hướng Niệm hiểu ý Trình Cảnh Mặc, không muốn Trương Hồng Lệ, cái người thích buôn chuyện kia, đi rêu rao khắp nơi rằng họ ăn bám.
Trương Hồng Lệ bĩu môi, nói mát: "Đây là chê đồ ăn ở nhà không ngon, muốn nấu riêng đấy!"
Vu Hướng Niệm vờ như không nghe thấy. Với kiểu người như Trương Hồng Lệ, cô không thèm đôi co. Cô vẫy tay gọi lão lục: "Lão lục, lại đây."
Trình Lưu nhanh nhảu chạy đến, Vu Hướng Niệm đưa túi bắp rang cho thằng bé: "Chị mới mua ở chợ về, em mang vào chia cho mọi người cùng ăn nhé."
Trình Cảnh Mặc cũng chẳng thèm để ý đến Trương Hồng Lệ, chỉ nói với Trình Trụ: "Hôm nay vừa hay gặp người ta bán bột mì, nên mua năm mươi cân." Anh cố tình nói rõ số cân nặng.
Ba người họ ở lại đây nhiều nhất là một tháng, năm mươi cân bột là quá đủ.
Trình Cảnh Mặc vào bếp hầm gà, còn Vu Hướng Niệm về phòng. Cô phát hiện đồ đạc của mình đã bị lục lọi. Cô có thói quen dùng giấy nháp làm thẻ đánh dấu sách, quyển sách ngoại văn dịch đến trang nào thì cô kẹp vào trang đó, lần sau đọc tiếp sẽ tiện. Giờ thì miếng giấy vẫn kẹp ở vị trí cũ, nhưng trang sách lại là trang cô đã dịch xong rồi. May mắn là tiền bạc cô đều cất trong túi, hôm nay đi ra ngoài cô có mang theo túi nên không bị mất mát gì.
Trong nhà có nhiều người, cũng không tiện nghi ngờ ai, Vu Hướng Niệm quyết định không để lộ ra.
Trình Cảnh Mặc hầm gà xong, lại nấu mì. Họ không thể cứ thế mà tự ăn hết con gà đó, ít ra cũng phải khách sáo với mọi người trong nhà một tiếng.
Trình Cảnh Mặc bước vào nhà chính, lịch sự hỏi mọi người có muốn ăn mì gà không. Kết quả là,vợ chồng Trình Trụ và Trình Hoa Tử, nói đã ăn rồi, không thể ăn được nữa, những người khác đều đến ăn.
Cả một con gà mái hơn năm cân, chỉ trong một bữa là hết sạch, đến nước canh cũng không còn.
Đại Mao ngây thơ nói: "Bác, nếu ngày nào hai người cũng ở nhà thì tốt quá, giống như ăn Tết vậy."
Ngày xưa chỉ khi nào ăn Tết mới có sủi cảo và thịt gà, vậy mà hai ngày nay bọn trẻ được ăn liên tục.
Vu Hướng Niệm cong mắt, ôn tồn hỏi: "Các cháu đều thích bác đến thế sao?"
Mấy đứa trẻ đồng thanh gật đầu.
Vu Hướng Niệm lại hỏi: "Có phải hôm nay bác không có ở nhà, các cháu đã vào phòng tìm bác không?"
Tất cả bọn trẻ đều lắc đầu.
Vu Hướng Niệm liếc nhìn Mộc Hoán Trân và Trương Hồng Lệ, khả năng cao là một trong hai người này. Thế nhưng, hai người kia vẫn thản nhiên ăn mì, miệng bóng loáng.
Buổi tối, khi đi ngủ, Vu Hướng Niệm kể chuyện này với Trình Cảnh Mặc.
Mắt anh khẽ lóe lên: "Sau này đi ra ngoài, em nhớ mang theo những đồ vật quan trọng." Nếu mua ổ khóa về khóa lại thì sẽ khiến mọi người trong nhà khó xử, như thể đang đề phòng họ vậy.
"Ừm." Vu Hướng Niệm dừng lại, lại hỏi: "Chuyện ly hôn, anh hỏi rồi thì sao?"
Trình Cảnh Mặc đáp: "Phức tạp lắm. Nếu muốn ly hôn trong thời gian chúng ta ở đây, e là không được."
Vu Hướng Niệm: "..." Sao ly hôn giờ lại phiền phức thế? Trước đây khi cô nghĩ đến chuyện ly hôn với Trình Cảnh Mặc, cô cứ tưởng chỉ cần hai người cùng đến ký tên, đóng dấu là xong.
Trình Cảnh Mặc lại nói: "Hơn nữa, anh lo dù họ có ly hôn, với cái tính vô lại của Đổng Hưng Vượng, hắn cũng sẽ bám riết không buông. Nếu chọc giận hắn, lỡ hắn thật sự g.i.ế.c người thì sao?"
Vu Hướng Niệm cũng nghĩ đến vấn đề này và đồng tình: "Nghe ý của Đông Cúc, ngoài nơi này ra thì Đổng Hưng Vượng không có chỗ nào để đi. Nếu ly hôn, hắn rất có thể sẽ làm ra những chuyện cực đoan."
Trình Cảnh Mặc thở dài một tiếng: "Ngủ đi, anh sẽ nghĩ cách khác."
Vu Hướng Niệm hỏi: "Trình Cảnh Mặc, anh muốn giúp Đông Cúc như vậy sao?"
Trình Cảnh Mặc đáp: "Cha mẹ Đông Cúc có ơn với anh, anh vẫn luôn chưa có cơ hội báo đáp. Đặc biệt là cha cô ấy, ông đối xử với anh rất tốt, thời thơ ấu của anh, ông là người tốt nhất với anh. Giờ mẹ con họ sống khốn khổ như vậy, cha cô ấy trên trời chắc chắn cũng không yên lòng. Đông Cúc đã mở lời nhờ anh giúp đỡ, nếu anh không giúp thì lương tâm anh sẽ cắn rứt."
Vu Hướng Niệm nói: "Nếu anh đã quyết định giúp họ, vậy thì em cũng sẽ nghĩ cách."
Trình Cảnh Mặc nhìn cô đầy trìu mến: "Cảm ơn em, em thật tốt."
Vu Hướng Niệm hài lòng nhướng mày: "Ngủ đi, nghĩ ra cách rồi em sẽ nói cho anh biết."
Trình Cảnh Mặc ôm chặt cô vào lòng, hôn lên trán cô: "Ngủ ngon."
Anh vừa thiếp đi, Vu Hướng Niệm đã lay anh tỉnh: "Em nghĩ ra cách rồi!"
Trình Cảnh Mặc nửa tỉnh nửa mơ hỏi: "Cách gì?"
Vu Hướng Niệm ghé sát vào tai anh, khẽ thì thầm. Ngay lập tức, cơn buồn ngủ của Trình Cảnh Mặc tan biến sạch.