Hôm nay là tiệc đầy tháng của đứa cháu trai út của chú ba. Buổi chiều, Trình Cảnh Mặc cùng Vu Hướng Niệm và Tiểu Kiệt đến nhà người con trai út của ông để dùng bữa.
Cả ba vừa ngồi xuống không lâu thì Triệu Hải, Trình Phong Thu và Trình Quảng Cùng cũng đến, thản nhiên ngồi ngay bên cạnh Trình Cảnh Mặc.
"Này, thằng con nuôi, mày không biết quy củ ở đây à?" Triệu Hải hất cằm, nghiêng đầu, ra vẻ lưu manh nhìn Vu Hướng Niệm. "Phụ nữ mà cũng được lên bàn ăn cơm à?"
Vu Hướng Niệm khinh thường liếc mắt.
Trình Cảnh Mặc bình tĩnh hỏi lại: "Vậy anh biết quy củ không? Nhà chú ba mời các người đến à?"
Dù ở đâu, đi ăn cỗ cũng phải được chủ nhà mời, hơn nữa, ăn cũng không thể không trả, phải đóng góp một phần tiền. Ba tên lưu manh này ngày thường vốn lười biếng, chỉ thích trộm vặt, nên chẳng ai thèm mời. Nhưng cứ nghe ở đâu có cỗ, là chúng lại đến ăn chực, trắng trợn không thèm trả tiền. Người trong thôn ai cũng sợ bọn chúng, chỉ đành nín nhịn, tự bỏ tiền ra cho chúng một bữa ăn.
Triệu Hải cười khẩy, "Nhà chú ba có việc vui, chúng tao đương nhiên phải đến chúc mừng."
Trình Cảnh Mặc hỏi tiếp: "Đến chúc mừng tay không?"
Triệu Hải hừ lạnh một tiếng, cố ý nói lớn để mọi người trong mâm cỗ nghe thấy. "Thằng con nuôi, có tiền đồ ghê ha! Dám nói chuyện kiểu đó với bọn tao! Mày quên hồi bé đã từng uống nước tiểu của bọn tao rồi à!"
Vu Hướng Niệm đang uống rượu nếp cái hoa vàng, đây là rượu do nhà sui gia của chú ba tự ủ, vừa ngọt vừa thơm, không có nhiều vị cồn. Vừa nghe thấy Trình Cảnh Mặc từng chịu nỗi nhục đó, cô không nghĩ ngợi gì, vốc cả chén rượu nếp hất thẳng vào mặt Triệu Hải.
Triệu Hải không kịp tránh, bị hất ướt hết mặt. Hắn đưa tay quệt rượu trên mặt, nheo mắt đầy căm giận nhìn Vu Hướng Niệm: "Con đĩ, gan mày lớn nhỉ! Tao nói cho mày biết, thằng con nuôi không chỉ từng uống nước tiểu của bọn tao, mà còn phải chui qua háng bọn tạo nữa!"
"Đừng tưởng bây giờ nó oai, hồi bé..."
Lời còn chưa dứt, hắn ta ăn trọn hai cú đánh mạnh như trời giáng. Một cú là nắm đ.ấ.m của Trình Cảnh Mặc, cú còn lại là cái chén bay thẳng vào mặt do Tiểu Kiệt ném.
Hai người cùng lúc hét lên:
Trình Cảnh Mặc: " Tôi đã cảnh cáo các người, đừng có đụng đến vợ tôi!"
Tiểu Kiệt thì tức giận đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Triệu Hải mắng: "Không được nói xấu bố nuôi của cháu!"
Triệu Hải dùng lưỡi day day cái quai hàm bị đ.ấ.m đau, rồi sờ lên trán chỗ bị cái chén va vào.
"Cái thằng con hoang, y hệt thằng bố nuôi mày, đồ súc sinh có người sinh không có người dưỡng!"
Trình Cảnh Mặc tức khắc đứng dậy, túm lấy cổ áo Triệu Hải lôi ra ngoài. "Bố của Tiểu Kiệt là liệt sĩ, là người đã hy sinh vì Tổ quốc!"
"Từ cái miệng của loại người như anh nhắc đến họ, đó là một sự sỉ nhục!" Trình Cảnh Mặc kéo Triệu Hải ra cổng. "Anh đừng có suốt ngày nhắc chuyện hồi bé, có bản lĩnh thì bây giờ so tài!"
Triệu Hải túm lấy cánh tay Trình Cảnh Mặc, vừa giãy giụa vừa gọi hai tên đồng bọn Trình Phong Thu và Trình Quảng Cùng giúp đỡ. Hai tên kia vội vàng đứng lên xông tới, Tiểu Kiệt cũng chạy theo.
Ngoài cổng, Trình Cảnh Mặc ném Triệu Hải xuống đất, vẫy vẫy tay ra hiệu cho hắn. "Lại đây! Để tôi xem anh có bao nhiêu bản lĩnh!"
Đối mặt với sự khiêu khích này, Triệu Hải liếc mắt ra hiệu cho hai tên kia. Cả ba đã từng giao đấu với Trình Cảnh Mặc, chúng cùng lúc xông lên. Triệu Hải vẫn đang quỳ dưới đất, bèn tận dụng tư thế, nhảy một cú cóc, ôm chặt lấy hai chân Trình Cảnh Mặc. Trình Phong Thu vòng ra phía sau, ôm lấy anh, siết chặt hai tay. Trình Quảng Cùng nắm đ.ấ.m vung thẳng vào mặt Trình Cảnh Mặc, nhưng anh kịp thời ngả người ra sau, quay đầu né được.
Tiểu Kiệt thấy Trình Cảnh Mặc bị ba người vây đánh, giận dữ xông lên giúp đỡ. "Tiểu Kiệt, đừng xen vào, tránh ra!" Trình Cảnh Mặc nhíu mày quát.
Nhưng lúc này Tiểu Kiệt làm gì còn nghe lọt tai ai nói gì nữa, xông thẳng đến chỗ tên Triệu Hải đang ôm chân Trình Cảnh Mặc, đá liên tiếp mấy cú vào đầu hắn.
Trình Phong Thu từ phía sau túm lấy gáy Tiểu Kiệt, ném thằng bé văng ra xa, ngã xuống đất. Tiểu Kiệt lập tức bò dậy định xông lên tiếp thì bị Vu Hướng Niệm túm lại.
"Lúc đánh nhau thì cẩn thận một chút, đừng để bị thương đấy!"
Lúc này, Trình Cảnh Mặc đã thoát khỏi vòng tay của Trình Phong Thu. Anh một tay bắt lấy nắm đ.ấ.m đang vung tới của Trình Quảng Cùng, tay kia vung một cú đ.ấ.m trả lễ. Trình Phong Thu cũng xông tới đấm. Tiểu Kiệt trong lòng nóng như lửa đốt, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm bốn người đang đánh nhau, không thèm để ý Vu Hướng Niệm nói gì nữa.
"Thím, đừng đến đây, cháu đi giúp chú!"
Nói rồi, thằng bé giãy ra khỏi tay Vu Hướng Niệm, lao lên, đá túi bụi vào đầu Triệu Hải. Triệu Hải đau không chịu nổi, dùng tay đẩy, đẩy Tiểu Kiệt lùi lại vài bước, Trình Cảnh Mặc nhân cơ hội thoát khỏi sự kiềm chế của hắn. Ba gã lưu manh và một thanh niện, một đứa trẻ lao vào ẩu đả.
Khách khứa trong mâm cỗ đều ùa ra xem náo nhiệt. Cuộc chiến kết thúc khi ba tên lưu manh bị đánh cho nằm bẹp dưới đất, cụp đuôi chạy trối chết.
Toàn thân Tiểu Kiệt dính đầy bụi, mặt mày cũng bầm tím, tay Trình Cảnh Mặc cũng bị rách, chảy máu.
Trình Cảnh Mặc lấy khăn tay ra lau bụi trên mặt Tiểu Kiệt, vừa lau vừa trách: "Bảo đừng xen vào mà không nghe thấy à?"
Tiểu Kiệt vẫn siết chặt nắm tay: "Hồi bé chúng nó bắt nạt chú, bây giờ cháu thấy chúng là phải đánh chúng một trận!"