Trình Cảnh Mặc, Vu Hướng Niệm và Tiểu Kiệt đã lên một chiếc xe jeep quân sự màu xanh. Tổng cộng có ba chiếc xe jeep, hai chiếc còn lại màu xám. Ba chiếc xe băng qua con đường đất, để lại một đám người dân đứng hóng chuyện.
Trình Trụ vẫn dõi theo chiếc xe jeep màu xanh: “Trưởng thôn, bác nói Dương tư lệnh là cấp bậc lãnh đạo nào vậy ạ?”
Trưởng thôn vò đầu suy nghĩ: “Thấp hơn tỉnh trưởng một chút.”
Trình Trụ hối hận không thôi: “Vậy thì ba vợ của anh cả cũng chỉ thấp hơn tỉnh trưởng một chút sao?”
Người dân hóng chuyện thì bẻ ngón tay đếm, từ trưởng thôn, hương trưởng, rồi đến tỉnh trưởng. Mọi người xôn xao bàn tán: “Con nuôi Trình gia đúng là có số sướng, cưới được con gái của quan to như vậy!”
“ Đúng là thế, trách gì vợ cậu ta nhìn sang trọng như vậy.”
“Vừa sang vừa nghĩa khí, lại còn có văn hóa nữa chứ!”
Trưởng thôn nghiêng đầu nhìn Mộc Hoán Trân, bất mãn hỏi: “Hôm nay các người giở trò gì thế?”
Những người trong gia đình họ Trình không ai nói một lời.
Trưởng thôn giận dữ: “Trình Trụ, uổng cho cậu còn là tiểu tổ trưởng, một chút nhận thức cũng không có! Mẹ cậu giở trò đòi c.h.ế.t đòi sống là muốn làm gì?! Khách đến nhà rồi mà vẫn còn làm trò! Cậu không biết ngăn mẹ cậu lại à?”
Trình Trụ bị mắng đến không nói nên lời.
Gia đình họ Trình lúc này hối hận đến ruột gan đứt từng khúc!
Trưởng thôn nói tiếp: “Ngày xưa các người đối xử với Trình Cảnh Mặc như thế, cậu ta cũng không so đo, bao nhiêu năm nay gửi tiền cho các người nhiều như thế! Hiện giờ, người ta là chỉ dẫn vợ con về thăm, còn mang theo không ít đồ biếu, còn các người ? Các người làm gì? Khiến người ta giận đến mức cắt đứt quan hệ!”
Cả nhà vẫn im lặng.
Trưởng thôn chỉ tay vào họ: “Nhìn đi! Đây là kết quả do chính các người tự gây ra!”
Đôi tay Trình Hoa Tử cầm bản thỏa thuận run rẩy không ngừng: “Trưởng thôn, ông nghĩ cách giúp chúng tôi với. Chúng tôi dập đầu xin lỗi thằng Mặc cũng được!”
Trưởng thôn liếc ông ta: “ Tôi có cách gì chứ! Thỏa thuận đã ký rồi! Hơn nữa, lúc cậu ta đi, còn không thèm nhìn các người một cái, lòng cậu ta đã lạnh rồi! Sau này, các người tự lo liệu mà sống cho tốt đi!”
Trưởng thôn cũng phủi tay bỏ đi.
Người dân hóng chuyện nghe được tin Trình Cảnh Mặc và gia đình họ Trình cắt đứt quan hệ, càng xôn xao hơn.
“Dựa vào những gì các người đã làm với con nuôi, sớm nên cắt đứt đi!”
“Lần này họ về, mang không biết bao nhiêu đồ có giá trị, sang quý cho các người, của một đống tiền đấy. Vậy mà các người đến một con gà cũng không nỡ g.i.ế.c cho người ta ăn!”
“Tự mình làm tự mình chịu thôi! Nghe nói vợ lão tam còn đánh nhau với vợ con nuôi nữa cơ!”
Nếu là ngày thường, có người nói như vậy, Mộc Hoán Trân và Trương Hồng Lệ chắc chắn đã đứng ra cãi nhau rồi. Nhưng bây giờ, cả nhà đều ỉu xìu. Vai gục xuống, đầu cúi gằm, từng bước từng bước trở về nhà. Cả nhà giận đến mức bữa cơm chiều cũng không ăn.
Nhóm Vu Hướng Niệm ngồi trên xe, Trình Cảnh Mặc cũng đã thoát ra khỏi cảm xúc từ chuyện vừa xảy ra.
“Dương tư lệnh, hôm nay làm phiền ngài rồi.”
Dương tư lệnh xua tay: “ Tôi thì không sao. Cậu vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để giải thích với tư lệnh đi!”
“Vâng.” Trình Cảnh Mặc đã sớm nghĩ ra. Là Vu Gia Thuận biết Vu Hướng Niệm bị ấm ức, nên cố tình mời người đến để làm chỗ dựa cho họ.
Xe chạy một mạch đến huyện Bình, trời cũng đã sắp tối. Mọi người quyết định nghỉ lại ở huyện một đêm, sáng mai lại đi Túc Thành.
Tối hôm đó, Vu Hướng Niệm dùng điện thoại ở nhà nghỉ để gọi về nhà.
“Bố, chúng con về đến huyện Bình rồi, mai sẽ đến Túc Thành. Chúng con đi xe của chú Dương.”
Vu Gia Thuận thầm nghĩ, lão Dương này, lần này làm việc cũng khá nhanh. Mới hai ngày trước ông gọi điện thoại, hôm nay nó đã đón được người rồi.
Vu Gia Thuận nói: “Có gì cần thì cứ nói với chú Dương, đừng ngại.”
Vu Hướng Niệm: “Vâng.”
Vu Gia Thuận lại hỏi: “Trình Cảnh Mặc đâu?”
“Anh ấy ở ngay cạnh con, bố muốn nói chuyện với anh ấy không?”
“Bố với nó có gì mà nói!” Ông dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Chờ hai đứa về, bảo nó đến nói chuyện với bố cho rõ ràng!”
Vu Hướng Niệm nhìn Trình Cảnh Mặc với vẻ đồng tình.
Sau khi tắm rửa xong ở nhà tắm công cộng của nhà nghỉ, cô trở về phòng. Trình Cảnh Mặc đang chăm chú sao chép bản thảo.
“Trình Cảnh Mặc, sao anh không dùng cây bút em tặng?”
Trình Cảnh Mặc đang sao chép bản thảo, đáp: “Tiếc.”
Vu Hướng Niệm cười nhạo, “Chỉ là một cây bút, có đến mức đó không. Hỏng rồi, em mua cái khác cho anh.”
“Đó là món quà em tặng anh.”
Vu Hướng Niệm nhướn mày, “Thế sau này em sẽ thường xuyên tặng quà cho anh. Sinh nhật, ngày cưới, Valentine, Thất Tịch, Tết Dương lịch, Tết Trung thu… bất kỳ ngày lễ nào cũng tặng hết!”
“Ngày cưới?” Trình Cảnh Mặc dừng bút, “Em có nhớ ngày cưới của chúng ta không?”
Vu Hướng Niệm: “…”
Cô cười gượng, đi đến ôm lấy anh từ phía sau, cằm gác lên vai anh, giở trò đánh trống lảng.“Đã viết được nhiều như vậy rồi. Chữ anh đẹp thật đấy.”
Trình Cảnh Mặc: “…” Biết ngay, Vu Hướng Niệm không nhớ!
Vu Hướng Niệm nũng nịu bên tai anh, “Mệt một ngày rồi, đi ngủ thôi.”
Trình Cảnh Mặc viết thêm hai câu nữa, sao chép xong đoạn này thì đậy nắp bút lại, quay người ôm lấy Vu Hướng Niệm. Anh đặt cô ngồi lên giường, còn mình thì quỳ xuống. Anh lấy chiếc vòng tay vàng từ trong túi áo ra. “Anh đã đánh bóng sạch sẽ rồi.” Anh nói, “Em muốn đeo vào tay nào?”