Vu Hướng Niệm đưa tay trái ra. Trong đầu cô đã hiện lên một cảnh tượng. Xung quanh là những bong bóng màu hồng, Trình Cảnh Mặc quỳ xuống đeo vòng cho cô, hệt như một chàng trai hiện đại cầu hôn bạn gái. Tuyệt vời!
Trước đây, Trình Cảnh Mặc chưa từng cầu hôn cô, bây giờ coi như là bù đắp.
Nhưng sự thật lại là: Trình Cảnh Mặc suýt chút nữa làm tay cô như chân gà, chiếc vòng tay vẫn mắc kẹt ở khớp ngón tay. Vu Hướng Niệm đề nghị, “Hay là mình dùng xà phòng?”
“Được.” Trình Cảnh Mặc đồng ý. Anh đi lấy xà phòng. Với sự giúp đỡ của Vu Hướng Niệm, cuối cùng anh cũng đeo được chiếc vòng tay vào.
Vu Hướng Niệm rửa tay, giơ cổ tay lên, nghiêm túc ngắm chiếc vòng. Chiếc vòng tay màu vàng kim, bên ngoài có một đôi rồng phượng. Rồng phượng chỉ chiếm một nửa, nhưng chạm khắc rất tinh xảo. Rồng phượng đối mặt nhau, điêu khắc vô cùng tỉ mỉ, mắt, lông vũ đều sống động như thật.
“Trình Cảnh Mặc, mẹ ruột anh chắc chắn là một người phụ nữ tinh tế, lại có điều kiện kinh tế không tồi.”
Trình Cảnh Mặc nói: “Mẹ có lẽ không phải là bộ đội giải phóng.”
“Hả?” Vu Hướng Niệm ngạc nhiên, “Lần trước anh không phải nói bố mẹ là lính sao?”
“Lính giải phóng thường không mang theo những món đồ quý giá như thế này.” Trình Cảnh Mặc nói: “Còn có một miếng ngọc bội, đang cất ở nhà.”
“Anh nghĩ, mẹ chắc là con gái nhà tư sản hoặc lính quốc dân đảng. Bà ấy đã bỏ trốn ra nước ngoài. Bỏ anh lại vì coi anh là gánh nặng. Bây giờ bà ấy chắc chắn có những đứa con khác rồi, đã quên anh từ lâu.”
Vu Hướng Niệm: “…”
“Vậy quần áo lính giải phóng anh mặc lúc chào đời thì sao?”
“Có lẽ là ngụy trang thành lính giải phóng, để tiện bề tẩu thoát.”
Vu Hướng Niệm: “…”
Cú xoay này cũng lớn quá đi! Từ một người lính giải phóng hy sinh vì đất nước, lại trở thành kẻ phản bội bỏ trốn?
“Không phải!” Vu Hướng Niệm khó hiểu hỏi, “Trình Cảnh Mặc, tại sao anh lại có suy nghĩ đó?”
Trình Cảnh Mặc nói với vẻ mặt nghiêm túc, “Hôm nay anh đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Khóe môi Vu Hướng Niệm giật giật, “Vậy, hôm nay em nố lực vì anh mà tranh thủ, bàn chuyện ký thỏa thuận, anh im lặng là vì đang suy nghĩ chuyện này à?”
“Ừm.”
“Hứ!” Vu Hướng Niệm trợn trắng mắt, “Em cứ tưởng hôm nay em nói những chuyện về quá khứ của anh, làm anh buồn lắm không nói được lời nào chứ!”
Trình Cảnh Mặc đáp: “Chẳng có gì đáng buồn.” Gia đình đó đối xử với anh như vậy, còn không tốt với Niệm Niệm của anh, thì chẳng có bất cứ ai, bất cứ chuyện gì đáng để anh bận tâm nữa, và cũng sẽ không buồn.
“Mệt rồi, đi ngủ thôi.” Vu Hướng Niệm nằm xuống giường. Trình Cảnh Mặc tắt đèn, cũng nằm xuống, áp sát vào cô.
Trong bóng tối, Vu Hướng Niệm khúc khích cười, “Trình Cảnh Mặc, anh nghiêm túc chút đi, mẹ ruột anh đang nhìn đấy!”
Quả nhiên, Trình Cảnh Mặc không còn cử động nữa. Vu Hướng Niệm chờ một lúc lâu, anh vẫn im lặng. Cô không biết anh giận hay sao nữa.
Cô lay lay anh, “Trình Cảnh Mặc?”
“Ừm.”
“Em chỉ đùa thôi.”
Giọng Trình Cảnh Mặc có chút chán nản, “Anh hình như không được rồi.”
Vu Hướng Niệm: “…” Tin xấu! Tuyệt đối là tin xấu! Cô mới hưởng thụ được mấy ngày vui vẻ thôi mà, sao lại thành ra thế này?!
“Hay là em tháo vòng tay ra nhé?” Cô hỏi.
“Không phải do vòng tay, là do anh.”
Vu Hướng Niệm nhanh chóng tìm kiếm trong đầu: Lúc đàn ông không được thì phải an ủi thế nào?
“Anh có thể bị áp lực mấy ngày nay. Nghỉ ngơi hai ngày sẽ ổn thôi.” Vu Hướng Niệm nói ra một câu trả lời mẫu mực.
Trình Cảnh Mặc hỏi: “Nếu nghỉ ngơi hai ngày cũng không được thì sao?”
“Trước tiên cứ nghỉ ngơi đã. Nếu thật sự không được thì em sẽ đưa anh đi khám bác sĩ.”
“Niệm Niệm, nếu anh không được, em sẽ không bỏ rơi anh đấy chứ?” Trình Cảnh Mặc hỏi một cách cẩn thận.
“Em…”
Chắc chắn là bỏ rồi! Cô còn trẻ như vậy! Mới được ăn thịt xong mà lại bắt ăn chay, sao mà được?!
Vu Hướng Niệm nuốt những lời còn lại vào trong, an ủi anh, “Anh đừng bi quan như vậy. Đến lúc đó em sẽ đưa anh đến Bắc Kinh khám.”
“Anh biết ngay, em chắc chắn sẽ bỏ rơi anh.” Giọng Trình Cảnh Mặc đầy vẻ tủi thân, đau khổ. “Mới đây em còn nói, em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh, sau này sẽ đối xử với anh thật tốt. Tất cả đều là lừa dối.”
Vu Hướng Niệm: “…” Xong rồi, lúc đó đáng lẽ mình phải thêm điều kiện: ‘Nếu anh " được" !
“Thấy chưa, em không giải thích gì cả!” Trình Cảnh Mặc vô cùng tủi thân, “Em đúng là một ‘hải hậu’!”
Đầu Vu Hướng Niệm hơi đau. “Không phải, Trình Cảnh Mặc, chỉ một lần không được thôi, anh đừng…”
Tất cả những lời cô định nói đều bị đôi môi ấm nóng của anh chặn lại. Vu Hướng Niệm bị cắn đau.
“Trình Cảnh Mặc, đồ lừa đảo!” Sau khi bị Trình Cảnh Mặc “hút máu”, Vu Hướng Niệm thở dốc, đ.ấ.m vào vai anh.
Giọng Trình Cảnh Mặc mang theo tiếng cười, “Rốt cuộc ai lừa ai? Tất cả những lời em đã nói ra, anh đều nhớ hết. Em đừng hòng đổi ý. Còn nữa, ngày cưới của chúng ta là ngày hai mươi tháng Mười hai.”
Vu Hướng Niệm nói đầy lý lẽ, “Em muốn đổi ý đấy. Em không nhớ, thì sao nào?”
“Thế thì như thế này!”
Bên ngoài đêm lạnh như nước, trong phòng, sóng nhiệt cứ cuộn lên từng đợt.
Sáng hôm sau, Vu Hướng Niệm cùng mọi người lên xe của tư lệnh Dương, lại một lần nữa đi đến Túc Thành. Chuyến đi này đã làm tư lệnh Dương mất ba ngày, bộ tư lệnh còn rất nhiều việc cần ông về giải quyết. Ông đề nghị tài xế đưa Vu Hướng Niệm đi chơi ở Túc Thành vài ngày rồi trở về, nhưng Trình Cảnh Mặc đã khéo léo từ chối.
Anh vẫn còn một nửa tháng nghỉ phép, anh muốn đưa Vu Hướng Niệm và Tiểu Kiệt đi chơi thật vui, trải nghiệm những phong tục khác nhau.