Cuối cùng, tư lệnh Dương bảo tài xế lấy ra một rương đặc sản Túc Thành đưa cho họ. Những món đặc sản này, ban đầu ông định mang đến biếu gia đình Trình Cảnh Mặc, nhưng về sau không cân, nên lại mang về.
Tư lệnh Dương và đoàn tùy tùng rời đi. Trình Cảnh Mặc đầu tiên gửi đặc sản về Nam Thành, rồi tìm một nhà nghỉ.
“Mọi người nghỉ ngơi một lát đi, anh đi xem có còn mua được vé đến Phong Thành không.”
Vu Hướng Niệm hỏi: “Chúng ta đến Phong Thành làm gì?”
“Tối qua em đã nói , muốn đi chơi vài ngày rồi mới về mà.”
“À…” Vu Hướng Niệm gãi đầu. Có phải tối qua cô đã nói chuyện đi Phong Thành không nhỉ?
Nghĩ đến tối qua, mặt Vu Hướng Niệm nóng bừng. Trong bóng tối, thị giác bị hạn chế, xúc giác được phóng đại. Không biết Trình Cảnh Mặc học ở đâu ra những kỹ năng đó, cô toàn thân mềm nhũn, như một người trôi nổi trên biển khơi, bám chặt lấy một khúc gỗ, chìm nổi theo từng con sóng.
Trình Cảnh Mặc nhìn hai má ửng hồng của Vu Hướng Niệm, cũng nhớ lại chuyện tối qua, bỗng nhiên cảm thấy vết răng trên vai hơi nhói đau. Cô run rẩy, để lại trên vai anh vài vết thuộc về riêng cô.
Vu Hướng Niệm bỗng trợn mắt. “Anh nhìn em làm gì? Sao còn không đi mua vé?” Cô nhớ lại tối qua mình đã cầu xin anh. Thật mất mặt quá đi!
Trình Cảnh Mặc cũng nghĩ đến điều đó, anh cười nhạt. “Được rồi, anh đi ngay đây.”
Vận may cũng rất tốt, Trình Cảnh Mặc đã mua được vé của ngày hôm sau. Từ Túc Thành đến Phong Thành, đi tàu hỏa cũng chỉ mất một ngày.
Trong lúc Trình Cảnh Mặc ra ngoài mua vé, Vu Hướng Niệm ngủ một giấc thật dài. Khi tỉnh dậy, Trình Cảnh Mặc đang ngồi dưới ánh đèn bàn sao chép bản thảo của cô.
Trình Cảnh Mặc dường như có một nguồn năng lượng bất tận. Tối qua anh đã mệt nhoài, vậy mà hôm nay không được nghỉ ngơi, anh vẫn tràn đầy sức sống.
“Trình Cảnh Mặc…” Mới tỉnh dậy, giọng Vu Hướng Niệm hơi khàn, nghe mềm mại hơn thường ngày.
Trình Cảnh Mặc quay đầu lại. “Tỉnh rồi à? Anh mua bánh bao rồi, vẫn còn nóng, ăn không?”
“Em không đói, mấy giờ rồi?”
“Tám giờ tối.”
Vu Hướng Niệm: “…” Mọi người chuẩn bị đi ngủ, cô mới tỉnh dậy.
Trình Cảnh Mặc cất bản thảo đi, đến ngồi bên mép giường. “Anh mua được vé rồi, sáng mai chúng ta lên đường.”
Vu Hướng Niệm tựa đầu vào đùi anh, đưa tay vuốt quai hàm anh. “Ừm.” Vòng tay dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
“Trình Cảnh Mặc, vòng tay này anh đã muốn tặng em từ lâu rồi phải không?” Bao năm không về nhà, là thật sự không muốn về, lần trước cô nhắc đến, anh đã đồng ý ngay, chắc chắn là anh đã lên kế hoạch về quê để lấy chiếc vòng tay này.
Trình Cảnh Mặc vuốt ve mu bàn tay cô. “Anh muốn dành cho em những điều tốt đẹp nhất, nhưng anh chẳng có gì cả.Vòng tay này là thứ tốt nhất anh có.”
Vu Hướng Niệm hài lòng cười. “Chẳng phải còn có ngọc bội sao?”
“Về nhà anh sẽ đưa cho em.” Trình Cảnh Mặc nói. “Em có thể đeo ở cổ.”
“Đẹp thì em mới đeo!”
“Anh thấy nó rất đẹp.”
Vu Hướng Niệm: “…” Vậy thì chắc chắn không đeo được rồi!
Sáng hôm sau, ba người bắt đầu cuộc hành trình ngọt ngào.
Họ đến Vạn Lý Trường Thành. Tiểu Kiệt nhìn bức tường thành vĩ đại, vẻ mặt kinh ngạc. “Thím ơi, Trường Thành chẳng phải ở Bắc Kinh sao?”
Bây giờ Tiểu Kiệt có thắc mắc gì cũng hỏi Vu Hướng Niệm, vì cậu bé biết, kiến thức của cô rất phong phú, hỏi gì cũng có thể trả lời. Tất nhiên, cũng có lúc cô không biết, thì cô sẽ bịa ra một câu chuyện. Những lúc đó, Tiểu Kiệt chỉ biết bất lực lắc đầu.
Vu Hướng Niệm lại bắt đầu phổ cập kiến thức về Trường Thành cho hai người đàn ông. Cả hai nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ. “Ồ, à,” họ không ngừng cảm thán. Hóa ra Trường Thành kéo dài qua nhiều tỉnh, có nhiều cửa ải đến vậy. Hóa ra Trường Thành mà họ thấy trên sách vở là Trường Thành Bát Đạt Lĩnh ở Bắc Kinh.
Mười ngày trôi qua, họ đã đi rất nhiều nơi. Giống như một gia đình đi du lịch, ở đâu cũng có tiếng cười và bóng dáng của họ. Có khi Vu Hướng Niệm đi mệt, không đi nổi, Trình Cảnh Mặc lại cõng cô.
Tiểu Kiệt nghĩ, sau này cậu bé lấy vợ, chắc chắn sẽ không lấy người như thím, nũng nũng nịu nịu, chú thì khỏe mạnh, còn thím đi một lát là không đi nổi, bắt đầu chơi xấu làm nũng.
Nhưng rồi cậu bé lại nghĩ. Không được! Sau này lấy vợ vẫn là phải lấy người như thím. Tuy hơi đỏng đảnh, hơi lười, trí nhớ hơi kém, hơi kỳ quặc… tóm lại là có nhiều khuyết điểm, nhưng thím rất đáng yêu! Kiến thức cũng nhiều.
Cậu bé lại nhìn chú mình, trừ lúc ở bên thím thì chú mới thật sự cười vui vẻ, những lúc khác đều rất lạnh lùng.
Trở lại Nam Thành, lúc này đã là cuối tháng Tư. Nhiệt độ ở đây cao hơn Túc Thành gần mười độ. Vừa xuống tàu, họ đã cảm nhận được không khí nóng nực của Nam Thành. Vu Hướng Niệm cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc áo len bên trong.
Vì đã gọi điện báo trước, Vu Hướng Dương lái xe đến ga đón họ về nhà. Khi đi, chân hắn còn bị thương, đi cà nhắc cà nhắc, giờ đã có thể nhảy nhót và đánh nhau với Trình Cảnh Mặc. Vừa nhìn thấy Trình Cảnh Mặc, hắn đã ngứa ngáy chân tay.
Trình Cảnh Mặc xách vali, đeo ba lô, tránh được cú đ.ấ.m đầu tiên của Vu Hướng Dương, nhưng không tránh được cú thứ hai, một cú đ.ấ.m vào vai.
Vu Hướng Dương lúc này mới nhận lấy một chiếc vali từ tay Trình Cảnh Mặc. “ Tôi đã bảo cậu đưa Niệm Niệm về sớm, câu cứ không nghe, lần này đừng mong tôi giúp cậu!”
Trình Cảnh Mặc đáp: “ Tôi cũng không mong.”