Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

278

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Trình Cảnh Mặc, chúng ta cũng đi xem phim đi, đã lâu không xem rồi.” Vu Hướng Niệm nói.

Trình Cảnh Mặc: “…”

Thấy chưa, anh đã nói gì nào, Vu Hướng Niệm là gián điệp hai mang. Bề ngoài thì cô ấy giúp Vu Hướng Dương tán gái, nhưng thực chất là muốn lấy thông tin về báo cáo cho mẹ.

Hạ Thanh Vân vui vẻ nói: “Vậy chúng ta cùng đi xem phim nhé, tôi chưa bao giờ đi xem phim cùng Niệm Niệm!”

Vu Hướng Niệm cười càng tươi hơn, liên tục gật đầu. “Ừ ừ! Em cũng muốn đi xem phim cùng chị!”

Kỹ năng “ trà xanh” cô từng tưởng không còn đất dụng võ, nay lại được "tái xuất giang hồ"!

Vu Hướng Dương làm mặt quỷ với Vu Hướng Niệm.

Ngụ ý: Gia đình ba người các người đã làm bóng đèn cả buổi chiều rồi, mau về nhà ngủ đi!

Vu Hướng Niệm nhìn như không thấy. Cô giục Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương mau đi lấy xe, không thì sẽ không còn chỗ ngồi tốt.

Vu Hướng Dương lại đặt hy vọng vào Trình Cảnh Mặc. Hắn và Trình Cảnh Mặc làm việc cùng nhau nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt là Trình Cảnh Mặc có thể hiểu ý. Trình Cảnh Mặc chắc chắn sẽ không đi xem phim đâu!

Nào ngờ, hắn cứ ra hiệu mãi, mắt rút gân đến nơi. Trình Cảnh Mặc lại không hề bắt được tín hiệu, chỉ nhìn Vu Hướng Niệm đầy cưng chiều. Vu Hướng Dương sốt ruột, kéo Trình Cảnh Mặc, hắng giọng. Ý đồ đã quá rõ ràng.

Trình Cảnh Mặc quay đầu lại nhìn hắn một cái. “Sốt ruột à? Vậy đi thôi.”

Vu Hướng Dương ngớ ra. “Đi… đi đâu?”

“Đi xem phim, đi thôi, đi chậm là hết vé!”

Vu Hướng Dương chỉ muốn đánh người! Cả tuần hắn chỉ được nghỉ một ngày, khó khăn lắm mới được hẹn hò riêng với Hạ Thanh Vân.

Cả nhà ba người này đúng là không có mắt!

Họ cùng nhau đạp xe đến rạp chiếu phim. Vu Hướng Dương ném xe đạp cho Trình Cảnh Mặc, bảo anh đi gửi, còn hắn đi mua vé.

Đi được hai bước, hắn quay lại xách cổ áo Vu Hướng Niệm. “Đi mua vé với anh!” Hắn nói với Hạ Thanh Vân: “Em và Tiểu Kiệt cứ chờ ở đây, đừng đi đâu nhé!”

Vu Hướng Niệm bị hắn kéo đi, bất mãn hỏi: “Vu Hướng Dương, anh làm gì đấy?”

Vu Hướng Dương nói: “Anh muốn bàn chuyện này với em. Em và Trình Cảnh Mặc đừng đi xem phim nữa.”

Vu Hướng Niệm: “Không được, em muốn xem.”

Vu Hướng Dương nghĩ một lát, rồi nói: “Thế này đi, anh cho em một ít tiền, em và Trình Cảnh Mặc đi chỗ khác chơi đi!”

Vu Hướng Niệm vui vẻ hỏi: “Bao nhiêu?”

Vu Hướng Dương nói: “Mười đồng!”

Vu Hướng Niệm khinh thường bĩu môi: “Vu Hướng Dương, từ ngày có đối tượng anh trở nên là keo kiệt thế!”

Vu Hướng Dương hỏi lại: “Em muốn bao nhiêu?”

Vu Hướng Niệm rụt cổ lại: “Anh buông em ra đã, được không?” Gáy cô vẫn đang bị Vu Hướng Dương túm chặt.

Vu Hướng Dương buông tay ra, nôn nóng: “Bao nhiêu?”

Vu Hướng Niệm nhướng mày, nói một cách hững hờ: “Em có tiền rồi, em chỉ muốn đi xem phim thôi.”

Vu Hướng Dương: “…” Hóa ra vẻ mặt tham tiền vừa nãy là lừa đảo thôi hả ?!

Vu Hướng Dương không buông tha, hỏi tiếp: “Em không phải đã hứa sẽ giúp anh rồi sao?”

Vu Hướng Niệm mặt không đổi sắc: “Em đang giúp anh mà. Em muốn tìm hiểu thêm về Hạ Thanh Vân, tìm ra ưu điểm của cô ấy, về nhà mới có thể thuyết phục ba mẹ chứ.”

Vu Hướng Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, đánh miễn cưỡng đồng ý. Hắn đi mua năm vé, Trình Cảnh Mặc cũng đã gửi xe đạp xong quay lại. Năm người cùng nhau vào rạp chiếu phim.

“Niệm Niệm, chúng ta ngồi cùng nhau nhé.” Hạ Thanh Vân nhiệt tình nói.

Vu Hướng Niệm dứt khoát đáp: “Được.”

Vu Hướng Niệm và Hạ Thanh Vân ngồi giữa. Vu Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc ngồi hai bên, Tiểu Kiệt ngồi cạnh Trình Cảnh Mặc.

Đèn trong rạp tối đi, phim bắt đầu chiếu. Vu Hướng Niệm vốn không đến để xem phim, tâm trí cô cũng không để trên màn ảnh. Cô nhìn Hạ Thanh Vân và Vu Hướng Dương ngồi nghiêm túc ở ghế của mình, chăm chú xem phim. Lòng cô nhẹ nhõm.

Bàn tay Vu Hướng Niệm lặng lẽ lướt qua ghế, vươn sang phía Trình Cảnh Mặc. Trình Cảnh Mặc mắt vẫn nhìn thẳng vào màn ảnh, nhưng cảm nhận được bàn tay cô đang đến. Anh lật tay lại, nắm chặt lấy tay cô. Bàn tay nhỏ của cô được bao trọn trong lòng bàn tay ấm áp, thô ráp của anh.

Vu Hướng Dương ghét bỏ bọn họ là bóng đèn.

Anh ghét bỏ Vu Hướng Dương thì có !

Anh cũng chỉ muốn cùng Vu Hướng Niệm hẹn hò riêng thôi!

Vu Hướng Niệm trêu đùa bàn tay anh. Trình Cảnh Mặc cũng rất hợp tác, lúc thì xòe bàn tay, lúc thì nắm chặt lấy tay cô. Hai người lén lút chơi đùa rất vui vẻ.

Hạ Thanh Vân liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai bàn tay đang quấn lấy nhau. Cô ta hơi quay đầu, nhìn Vu Hướng Dương. Hắn vẫn đang chăm chú xem phim! Nhìn rất nhập tâm, không hề động đậy. Tay của hắn đang đặt trên tay vịn. Hạ Thanh Vân vờ như vô tình chạm vào tay hắn. Vu Hướng Dương vẫn nhìn màn ảnh, không có bất kỳ phản ứng gì.

Hạ Thanh Vân lại dùng thêm chút lực, chạm vào tay hắn một lần nữa. Lần này, tay Vu Hướng Dương giật lại. Hắn nghĩ là hai người vô tình chạm vào nhau, nên rụt tay về, đặt lên đùi mình, rồi lại tiếp tục xem phim.

Hạ Thanh Vân lén nhìn hành động của Vu Hướng Dương, n.g.ự.c phập phồng hai cái.

Năm phút sau, cô ta dùng đầu gối chạm vào chân Vu Hướng Dương. Vu Hướng Dương quay đầu, vừa hay chạm mắt với Hạ Thanh Vân. Hạ Thanh Vân hất cằm về phía Trình Cảnh Mặc. Vu Hướng Dương nhìn theo.Hắn thầm mắng: Trình Cảnh Mặc c.h.ế.t tiệt, không lo xem phim, lại lén lút làm mấy chuyện này. Nếu không phải có Hạ Thanh Vân và Vu Hướng Niệm ở giữa, hắn đã qua mắng to một trận rồi.

Khi quay đầu lại, hắn nhìn thấy cổ tay của Hạ Thanh Vân đang đặt trên tay vịn, lòng bàn tay ngửa lên, năm ngón tay hơi xòe ra, như đang chờ đợi điều gì đó.

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

278