Bệnh viện
Bệnh tình của Vu Gia Thuận ngày càng tốt hơn. Vu Hướng Niệm ngày nào cũng đến bệnh viện để bầu bạn với ông. Một mặt là để theo dõi tình hình của ông, một mặt là để tiếp đón những người đến thăm. Vu Gia Thuận nhìn con gái ngày ngày ở bệnh viện với mình, trong lòng rất vui. Mấy năm nay, con gái và ông đã xa cách. Đặc biệt là sau khi lấy chồng, mười ngày nửa tháng mới gặp mặt một lần. Thời gian như quay trở lại nhiều năm trước, cô bé thích mặc váy ngày nào cứ quấn quýt bên ông.
Tiễn một lượt khách đến thăm, Vu Hướng Niệm gọt một quả xoài cho Vu Gia Thuận. Cô cắt từng miếng nhỏ, đút cho ông.
Vu Gia Thuận ăn một miếng rồi nói: “Không ăn nữa, con ăn đi.”
“Bố ăn thêm chút đi, tốt cho sức khỏe.” Vu Hướng Niệm lại đút thêm một miếng nữa.
Nam Thành thuộc vùng cận nhiệt đới, có nhiều loại trái cây. Nhưng tình hình xã hội hiện tại, việc trồng trọt chưa phát triển, nên các gia đình bình thường cũng không dễ có trái cây mà ăn.
Vu Gia Thuận hài lòng nói: “Vẫn là con gái tốt. Ba thằng con trai kia, đứa nào thèm chăm sóc bố như con đâu.”
Vu Hướng Niệm nói: “Bố đừng nói như vậy. Các anh ấy cũng muốn chăm sóc bố, nhưng các anh ấy còn bận nhiều việc. Con thất nghiệp ở nhà không có gì làm, nên ở đây với bố là chuyện đương nhiên.”
Vu Gia Thuận đáp: “Thất nghiệp thì sao? Nhà này đâu có nuôi không nổi con. Cứ thong thả ở nhà đi, cho bố mẹ nhìn thấy con là được!”
Vu Hướng Niệm: “…” Nếu nói cho Vu Gia Thuận biết, cô sắp đến Bắc Kinh, và có thể sẽ ở lại đó luôn, liệu có bị ông đánh gãy chân không?
Vì còn có Tiểu Kiệt ở nhà, Vu Hướng Niệm mỗi buổi chiều đều mua thức ăn từ bệnh viện về để ăn cùng cậu bé.
Hôm nay, cô vừa đi khỏi, Hạ Thanh Vân đã đến thăm Vu Gia Thuận. Triệu Nhược Trúc ngồi bên giường, nhìn thấy Hạ Thanh Vân bước vào.
Hạ Thanh Vân xách hai túi đồ, “Dì ơi, cháu đến thăm chú ạ.”
Triệu Nhược Trúc mặt không biểu cảm đứng dậy, “Đồng chí Hạ, mời vào.” Khách đến nhà, dù không thích, bà cũng không thể đuổi người ta đi.
Vu Gia Thuận nghe tiếng, nhìn ra. Thấy Hạ Thanh Vân, ông gật đầu, hệt như đối xử với cấp dưới. Hạ Thanh Vân đã đến thăm Vu Gia Thuận từ trước, nhưng cô ta biết Vu Gia Thuận và Triệu Nhược Trúc không thích mình, lại thêm Vu Hướng Dương không có ở đây, nên họ cũng chỉ tiếp chuyện xã giao với cô ta.
Hạ Thanh Vân ngồi trong phòng bệnh hơn hai mươi phút. Triệu Nhược Trúc và Vu Gia Thuận chỉ hỏi vài câu về công việc. Hạ Thanh Vân cảm thấy không khí thật khó xử, nên đứng dậy, “Thưa chú, dì, cháu xin phép về. Cháu sẽ lại đến.”
Hai người không giữ lại. Triệu Nhược Trúc đưa Hạ Thanh Vân ra ngoài, hỏi: “Đồng chí Hạ, dì có vài lời muốn nói với cháu, cháu có thời gian không?”
“Dì, dì nói đi ạ.” Hạ Thanh Vân ngoan ngoãn nói.
“Đến văn phòng của dì nói chuyện đi.” Triệu Nhược Trúc đưa Hạ Thanh Vân đến văn phòng của mình. Bà rót cho Hạ Thanh Vân một cốc nước rồi mới ngồi xuống. Hai người ngồi cách nhau một khoảng không gần, một người ngồi ở bàn làm việc, một người ngồi ở ghế khách.
Triệu Nhược Trúc nói: “Đồng chí Tiểu Hạ, có vài lời hôm nay dì muốn nói thẳng với cháu.” Trước đây, Triệu Nhược Trúc nể mặt cô ta là con gái của chiến sĩ cách mạng nên không muốn làm căng, nhưng bây giờ gia đình bị xáo trộn, bà không thể nhẫn nhịn được nữa, những lời này bà phải nói ra.
Hạ Thanh Vân đoán Triệu Nhược Trúc sẽ nói rằng bà không đồng ý cho hai người đến với nhau. Cô ta điềm tĩnh cầm cốc nước lên uống, nghĩ bụng bà nói hay không cũng vậy, tôi đều đã biết.
Triệu Nhược Trúc vẻ mặt nghiêm túc nói: “Khoảng thời gian cháu và Vu Hướng Dương hẹn hò, chúng tôi tuy không đồng ý, nhưng chưa bao giờ gây khó dễ cho cháu, nhưng cháu hết lần này đến lần khác làm chuyện không đúng, chúng tôi cũng không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa!”
Hạ Thanh Vân tỏ vẻ đáng thương nhìn Triệu Nhược Trúc. “Dì, cháu có làm gì đâu ạ.”
Triệu Nhược Trúc khinh bỉ liếc cô ta một cái. “ Tôi không phải Vu Hướng Dương, những trò của cháu vô dụng với tôi! Tôi nói rõ cho cháu biết, cháu không thể bước chân vào cửa nhà họ Vu!”
“Cháu có thể điều khiển Vu Hướng Dương, nhưng không thể điều khiển được chúng tôi. Tôi đã nói với Vu Hướng Dương, nếu nó nhất quyết cưới cháu, chúng tôi sẽ cắt đứt quan hệ với nó! Sau này cuộc sống của hai người tốt hay xấu, cũng không liên quan gì đếnVu gia !"
Hạ Thanh Vân kinh ngạc nhìn Triệu Nhược Trúc. Bà nói với giọng điệu không giống như đang dọa nạt, mà là đang nghiêm túc thông báo cho cô ta biết. Một lúc lâu sau, Hạ Thanh Vân yếu ớt nói: “Dì, cháu làm gì mà khiến dì không hài lòng ạ?”
Triệu Nhược Trúc lạnh lùng nói: “Tâm tư của cháu đối với Vu Hướng Dương không hề đơn thuần! Một người theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp thì không sai, nhưng chỉ khi người đó quang minh chính đại, chứ không phải như cháu, muốn đi đường ngang ngõ tắt, tâm tư xấu.”
“Cháu vì muốn gả vào nhà chúng tôi mà hết lần này đến lần khác xúi giục Vu Hướng Dương bất hoà với người thân. Không nói đâu xa, chính hôm Tết Đoan Ngọ, nếu không phải Vu Hướng Dương nổi nóng chống đối bố nó, bố nó đã không phải vào bệnh viện! Cháu nói cháu không làm gì, tôi nói với cháu : tôi không tin, hôm đó Vu Hướng Dương đã ở bên cháu cả ngày!”
Hạ Thanh Vân ngây người, đồng tử giãn ra. Cô ta không thể ngờ Vu Gia Thuận vào viện là do Vu Hướng Dương chọc tức. Ngày đó cô ta chỉ giả vờ đáng thương trước mặt Vu Hướng Dương, mong hắn ta thương xót, đau lòng, để về nhà gây áp lực cho bố mẹ, mau chóng chấp nhận cô ta. Không ngờ, lại khiến Vu Gia Thuận tức đến nhập viện.