Triệu Nhược Trúc nói: “Cháu còn chưa bước chân vào cửa nhà họ Vu, mà đã làm gia đình tôi xáo trộn cả lên. Nếu cháu mà vào nhà, gia đình tôi còn có ngày nào được yên ổn nữa không?”
Hạ Thanh Vân lắc đầu chối: “Dì, cháu không làm gì cả, cháu đối với Vu Hướng Dương là thật lòng, dì hãy tác thành cho chúng cháu đi.”
Triệu Nhược Trúc: “ Tôi sẽ tác thành cho các người! Nhưng cửa nhà họ Vu thì vĩnh viễn cháu không thể bước vào được đâu. Cháu và Vu Hướng Dương muốn sống thế nào thì sống đi!”
Hạ Thanh Vân: “…”
Cô ta mơ mơ màng màng rời khỏi bệnh viện. Suốt quãng đường đi, trong đầu cô ta chỉ vang vọng lời nói của Triệu Nhược Trúc: “Cháu vĩnh viễn không thể bước chân vào cửa nhà họ Vu!”
Cô ta sốt ruột muốn gặp Vu Hướng Dương, muốn nghe ý kiến của hắn. Nhưng Vu Hướng Dương đã đi làm nhiệm vụ, không liên lạc được.
Hạ Thanh Vân nghĩ đến Vu Hướng Niệm.
Vu Hướng Niệm vừa múa xong, người đầy mồ hôi. Tiểu Kiệt rót cho cô một cốc nước sôi để nguội, đặt lên bàn. “Thím ơi, con vừa xem thím múa đấy.”
Vu Hướng Niệm phớt lờ vẻ mặt khó tả của cậu bé, đắc ý nói: “Thế nào? Múa đẹp không?”
Tiểu Kiệt im lặng một lúc rồi nói: “Đẹp, mỗi người đẹp một kiểu. Sắp tới sẽ khiến mọi người ngạc nhiên.”
Vu Hướng Niệm cười ha hả: “Miệng nhỏ của con .... sau này nhất định sẽ phải chịu khổ vì tình yêu!”
Tiểu Kiệt không tin, “Chú con còn nói ít hơn con, mà vẫn được yêu đấy.”
Vu Hướng Niệm bắt đầu: “Đó là vì chú con tìm được một người như thím, vừa xinh đẹp, hào phóng, có kiến thức, lại đoan trang, tao nhã…”
Tiểu Kiệt lắc đầu, quay người rời đi. Thím lại bắt đầu phát bệnh rồi !
Hạ Thanh Vân chính là đến vào lúc này.
“Niệm Niệm!” Cô ta đã lấy lại vẻ mặt vui vẻ.
“Ôi! Sao chị lại đến đây?” Vu Hướng Niệm kinh ngạc. “Mau vào ngồi đi.”
Hạ Thanh Vân vào ngồi đối diện Vu Hướng Niệm. Tiểu Kiệt lại rót cho cô ta một cốc nước. “Cháu mời cô uống nước ạ.”
Vu Hướng Niệm gật đầu tán thưởng Tiểu Kiệt. “Con biết cách lấy lòng người lớn đấy, bớt chịu khổ một chút rồi.”
Hạ Thanh Vân không chú ý đến Tiểu Kiệt, cô ta nhận lấy nước, nói một cách qua loa: “Cảm ơn cháu.”
Vu Hướng Niệm biết Hạ Thanh Vân không phải đến để nói chuyện phiếm, cô hỏi: “Chị đến tìm tôi có chuyện gì không?”
Hạ Thanh Vân cúi đầu, vẻ mặt buồn rầu. “ Tôi vừa đến thăm chú.”
Vu Hướng Niệm: “Ồ.” Cô chờ vế sau.
Hạ Thanh Vân nói: “Dì Triệu đã nói chuyện với tôi.” Hạ Thanh Vân kể lại những gì Triệu Nhược Trúc đã nói, vẻ mặt đau khổ. “Niệm Niệm, tại sao dì lại không tin tôi yêu Vu Hướng Dương thật lòng?”
Vu Hướng Niệm thầm nghĩ: Đâu phải chỉ mẹ tôi không tin, tôi cũng không tin !
Vu Hướng Niệm giả vờ ngạc nhiên. “Mẹ tôi đã nói vậy sao?”
Xem ra mẹ đã bắt đầu ra tay trị con cáo nhỏ này, cô nhất định phải phối hợp thật tốt. Dừng một chút, cô nói tiếp: “Chuyện hôm Tết Đoan Ngọ, cả nhà tôi đều mong anh Hướng Dương về ăn cơm, nào ngờ anh ấy vừa về đã cãi nhau với bố tôi, khiến bố tôi phải vào viện. Mẹ tôi giận là phải rồi!”
Vu Hướng Niệm tin chắc Hạ Thanh Vân sẽ không dám nói với người ngoài lý do Vu Gia Thuận phải nhập viện.
Hạ Thanh Vân nói: “ Tôi thật sự không nói gì với Vu Hướng Dương.”
Vu Hướng Niệm nói: “Vu Hướng Dương cũng nói vậy!”
Hạ Thanh Vân: “…”
Vu Hướng Niệm lại nói: “Nếu hai người thật sự yêu nhau, chị lại chỉ yêu con người anh ấy, mà Vu Hướng Dương cũng không thể sống thiếu chị. Vậy thì có gì đâu, cắt đứt quan hệ với gia đình cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tình yêu của hai người ! Hơn nữa, không có bố mẹ can thiệp, hai người chẳng phải sẽ nhẹ nhàng hơn sao ? Muốn yêu thế nào liên yêu thế ấy."
Hạ Thanh Vân đến để tìm cách giải quyết, tìm người thuyết phục bố mẹ Vu gia, không ngờ Vu Hướng Niệm lại đưa ra ý kiến cắt đứt quan hệ!
Vu Hướng Niệm nói tiếp: “Ở tuổi đẹp nhất mà gặp được người yêu mình thật lòng, đâu phải chuyện dễ! Nếu chỉ vì gia đình phản đối mà bỏ lỡ, sau này sẽ hối hận cả đời. Chị thấy tôi nói đúng không?”
Hạ Thanh Vân cảm thấy những lời Vu Hướng Niệm nói có vẻ có ẩn ý. Không hiểu sao, cô ta lại nghĩ đến Bạch Đức Văn. Nói thật lòng, cô ta đã từng có tình cảm với Bạch Đức Văn, và cô ta cũng chỉ thể hiện con người thật của mình trước mặt hắn.
Hạ Thanh Vân mười sáu tuổi nhập ngũ, đã quen biết Bạch Đức Văn được bốn năm. Trong bốn năm đó, sự hy sinh, bao dung và tình cảm của Bạch Đức Văn dành cho cô ta, cô ta không phải không biết, cũng đã từng động lòng. Cô ta thậm chí còn nghĩ đến chuyện sẽ sống một đời bình lặng, êm đềm bên cạnh một người đàn ông như hắn.
Nhưng từ khi còn nhỏ, cô ta đã có một mục tiêu rõ ràng, phải trở thành người hơn người, không bao giờ để bị coi thường, khinh miệt nữa. Thế nhưng, đối với một người phụ nữ không có gia thế như cô ta, muốn làm được điều đó thật khó biết bao. Cô ta đã vất vả nhiều năm trong đoàn văn công, vậy mà đến vai chính cũng phải đi cạnh tranh với người khác.
May mắn là, cô ta đã học được rất nhiều kỹ năng để lấy lòng người khác. Một năm trước, chị kế của cô ta lấy được một phó xưởng trưởng, có thể nói là “phong cảnh vô hạn”. Từ nhỏ, cô ta và chị kế đã ngầm so sánh với nhau. Cô ta tuyệt đối không thể để mình lấy chồng kém hơn chị ta được! Vì vậy, Vu Hướng Dương trở thành mục tiêu của cô ta.
Vu Hướng Niệm lại chuyển chủ đề: “ Nhưng mà này, tôi khuyên chị vẫn nên suy nghĩ bình tĩnh lại. Hai người đâu có vội vàng gì mà phải kết hôn. Chuyện cả đời, cần phải cẩn thận!”