Hạ Thanh Vân im lặng, Vu Hướng Dương coi đó là sự thừa nhận. Hắn nói ra hết những suy đoán của mình: “Nói vậy là suốt thời gian đó, cô vừa quen tôi, vừa quen hắn. Sau khi chuyện của hai người đã đâu vào đấy, cô lấy cớ về thăm nhà, nhưng thực chất là để cưới hắn.”
“Cô chấp nhận chọn một người đàn ông đã ly hôn và có con, chẳng qua là vì chức vị của bố hắn.”
Báo cáo kết hôn của bộ đội phải điều tra rõ ràng ba đời nhà đối phương. Vu Hướng Dương đã tìm đồng chí ở Ban Chính trị hỏi về tình hình của Hà Thuyền An.
Sắc mặt Hạ Thanh Vân trở nên khó coi, cô ta định nói gì đó để biện minh, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Vu Hướng Dương cười đầy chế giễu: “Vậy ra, cô thật sự quen tôi chỉ vì gia đình tôi, chứ không phải vì bản thân tôi! Những lời cô nói trước đây đều là lừa dối tôi! Có lẽ ngay từ đầu, cô tiếp cận tôi đã có mục đích. Từ đầu đến cuối, cô coi tôi là cái bậc thang để cô trèo lên thôi!”
“Vu Hướng Dương!” Hạ Thanh Vân thẹn quá hóa giận, “Mọi chuyện thành ra như bây giờ, có thể đổ hết lỗi cho tôi sao? Anh có biết mẹ anh đã từng tìm tôi nói những gì không? Nếu không phải vì muốn gả vào nhà anh, tôi đâu cần phải chịu những lời ấm ức đó!”
Vu Hướng Dương đương nhiên không biết chuyện Triệu Nhược Trúc đã từng nói chuyện riêng với Hạ Thanh Vân.
Hạ Thanh Vân nói tiếp: “Xét về tình cảm, anh không thể sánh bằng tình yêu sâu sắc mà người khác dành cho tôi. Xét về điều kiện, nếu anh không có gia đình, anh chẳng là gì cả! Vậy tại sao tôi phải chọn anh?!”
Nỗi đau nơi lồng n.g.ự.c lan ra, cổ họng Vu Hướng Dương cũng đau đến không nói nên lời. Sự thật dù tàn nhẫn, nhưng lại giúp hắn tỉnh táo.
Một lúc lâu sau, Vu Hướng Dương nở một nụ cười chua chát nhưng thanh thản: “Chúc hai người hạnh phúc!”
Giống như Vu Hướng Niệm đã nói, mỗi người đều có mục tiêu và giá trị sống của riêng mình. Hạ Thanh Vân đã có được thứ cô ta muốn, hắn thật lòng chúc phúc cho cô ta.
Vu Hướng Dương mỉm cười rời đi.
Cơn gió tháng Mười Một se lạnh thổi qua, Vu Hướng Dương hít một hơi thật sâu, luồng không khí trong lành tràn vào lồng ngực, xua tan đi những buồn bã và đau đớn.
Cứ để đoạn tình cảm này tan biến theo gió đi thôi!
Trình Cảnh Mặc nhìn Vu Hướng Dương mà trong lòng cũng thầm lo lắng, sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh tương tự.
Vu Hướng Niệm kịp thời nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Trình Cảnh Mặc.
Trước khi đi ngủ, cô đè anh xuống, nâng mặt anh lên hỏi: “Ai lại làm cho ông xã đáng yêu của em không vui thế?”
Trình Cảnh Mặc: “Em nói đi?”
Ngoài Vu Hướng Niệm ra, chẳng có ai có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.
“Vậy anh nói cho em biết đi, em sẽ sửa.” Vu Hướng Niệm giả vờ rất "thành khẩn".
Trình Cảnh Mặc không nói lý do. Tuy lo lắng là thế, nhưng một khi đã đồng ý cho cô đi học, anh sẽ chấp nhận mọi kết quả. Cứ suốt ngày nói những lời không chắc chắn, sợ cô bỏ anh thì không giống một người đàn ông chút nào.
Anh chuyển chủ đề: “Tiểu Kiệt nói, thằng bé muốn đi Bắc Kinh với em.”
Vu Hướng Niệm gật đầu đồng ý: “Nếu thằng bé muốn đi, em sẽ đưa nó theo.”
Trình Cảnh Mặc hỏi: “Em đi học đại học, sẽ ở ký túc xá, Tiểu Kiệt sẽ ở đâu? Chuyện học hành của thằng bé thì sao?”
Vu Hướng Niệm không lo nhiều như anh: “Đến đó rồi tính. Tìm một trường tiểu học gần trường đại học cho Tiểu Kiệt học. Nếu em không thể ở ký túc xá, em sẽ thuê nhà ở ngoài với Tiểu Kiệt.”
“Em nói nghe đơn giản quá. Đến lúc đó biết tìm trường tìm nhà ở đâu bây giờ?” Trình Cảnh Mặc nói.
“Có anh ở đây rồi mà!” Vu Hướng Niệm trừng phạt mà xoa xoa mặt anh: “Anh không tính đưa em đi nhập học à?”
Trình Cảnh Mặc đương nhiên là muốn đưa cô đi.
Vu Hướng Niệm nói: “Anh có hơn một tháng phép, lúc đó chúng ta cùng đi Bắc Kinh. Liên hệ trường học, tìm nhà, thời gian chắc là đủ.”
Trình Cảnh Mặc trong lòng vừa buồn lại vừa vui. Sau đó sẽ chỉ còn lại mình anh. Nhưng Tiểu Kiệt ở cùng Vu Hướng Niệm, hai người có thể nương tựa nhau, anh cũng yên tâm hơn nhiều.
Vu Hướng Niệm hôn lên môi anh, nịnh nọt nói: “Ông xã yêu quý, em có một việc muốn xin phép anh.”
Vừa nhìn vẻ mặt này, anh biết ngay không phải chuyện tốt lành gì.
Trình Cảnh Mặc nghiêm mặt: “Không đồng ý.”
Vu Hướng Niệm biết rõ nhưng vẫn cười, rồi lại quấn lấy người anh làm nũng: “Phó đoàn trưởng Trình, anh cứ nghe người phụ nữ đáng thương này trình bày trước đã …”
Trình Cảnh Mặc cũng bật cười, mặc kệ cho cô quấy rối trên người mình: “Cái cô này, nhìn là biết không đứng đắn rồi.”
Hai người đùa giỡn một hồi, Vu Hướng Niệm nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên dừng lại. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt thăm thẳm của anh. Cô học theo giọng Vu Hướng Dương nói: “Trình Cảnh Mặc, anh không biết xấu hổ!”
Trình Cảnh Mặc ôm lấy Vu Hướng Niệm đang định trốn đi, trêu chọc: “Người phụ nữ đáng thương này, không phải có chuyện muốn xin phép tôi à?”
Vu Hướng Niệm cố tình không hợp tác với anh: “Quan gia, anh phải hạ khẩu s.ú.n.g xuống, tiểu nữ tử mới dám nói.”
Trình Cảnh Mặc: “Tiểu nữ tử này thật không hiểu chuyện, xem ra là không muốn tôi đồng ý rồi.”
Vu Hướng Niệm nhân cơ hội nói: “Vậy em hiểu chuyện, anh sẽ đồng ý chứ?”
Trình Cảnh Mặc sẽ không dễ mắc bẫy: “Còn phải xem biểu hiện của em đã.”
Vu Hướng Niệm đã rất nỗ lực thể hiện, nhưng cô vẫn đánh giá thấp anh. Cuối cùng, vẫn phải để Trình Cảnh Mặc thể hiện.
Sau khi mọi thứ lắng xuống, Vu Hướng Niệm mệt đến mức không muốn mở mắt: “Trình Cảnh Mặc, từ hôm nay trở đi, chỉ một tuần hai lần thôi. Với lại sáng mai phải gọi em dậy nhé.”
Trình Cảnh Mặc thấy khổ trong lòng, nhưng không thể phản bác. Anh cũng muốn Vu Hướng Niệm thi được kết quả tốt.
Vu Hướng Niệm an ủi anh: “Chỉ hơn bốn mươi ngày nữa thôi. Khi nào em thi xong, em sẽ bồi thường cho anh thật tốt.”
“Được rồi.” Anh bất mãn nói: “ Nhưng tính từ ngày mai nhé.”
Vừa nãy đã dùng một lần rồi, chỉ tiêu chỉ còn một lần thôi.