Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

322

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mỗi ngày, Vu Hướng Niệm đều dậy sớm để đọc sách, ôn bài, chăm chỉ học hành. Thấm thoắt, đã hơn một tháng trôi qua.

Hạ Thanh Vân đã theo chồng đi về đơn vị ở chiến khu phía Đông, còn Vu Hướng Dương cũng đã quay trở lại với nếp sống như trước kia. Mọi thứ trở nên bình lặng, và cuộc sống cứ thế trôi đi một cách yên ả.

Nam Thành bước vào những ngày rét đậm nhất trong năm. Sáng sớm, sương giăng mờ ảo, phủ một lớp trắng mỏng lên những luống rau ngoài vườn.

Chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi đại học.

Chiều hôm ấy, Trình Cảnh Mặc về nhà, lặng lẽ nhìn cô, rồi nói:

“Niệm Niệm, ngày mai anh phải lên đường làm nhiệm vụ. Chắc phải hơn nửa tháng mới về được, em cố gắng thi thật tốt nhé.”

Khuôn mặt Vu Hướng Niệm lộ rõ vẻ hụt hẫng, cô hỏi:

“Anh có thể về trước ngày 28 tháng 12 được không?”

Ngày ấy là sinh nhật Trình Cảnh Mặc. Năm ngoái, sinh nhật anh phải ở trong rừng, cô chưa kịp tổ chức cho anh. Năm nay, Vu Hướng Niệm đã lên kế hoạch để Trình Cảnh Mặc có một ngày sinh nhật thật ý nghĩa. Những năm sau, e rằng cô sẽ bận việc học, không thể ở bên cạnh anh.

Trình Cảnh Mặc hiểu được lòng cô. Anh vốn không mấy quan trọng chuyện sinh nhật, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh cũng muốn được ở bên Vu Hướng Niệm trong ngày đặc biệt ấy.

Tuy nhiên, nhiệm vụ quan trọng hơn tất cả.

“Anh cũng không chắc chắn,” anh đáp, ánh mắt đầy vẻ áy náy. “ Nhưng anh sẽ cố gắng về thật sớm.”

Đêm đó, Vu Hướng Niệm chủ động ôm lấy Trình Cảnh Mặc.

Trình Cảnh Mặc vòng tay ôm cô vào lòng, thì thầm: “Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”

Vu Hướng Niệm dùng đầu ngón tay vẽ những vòng tròn nhỏ trên lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh: “Anh vắng mặt lâu như vậy, tiêu chuẩn không dùng hết thì chẳng phải lãng phí sao?”

Trình Cảnh Mặc bật cười. “Vu Hướng Niệm, em là người phụ nữ táo bạo nhất mà anh từng gặp trên giường đấy.”

“Xì, anh nói như thể anh đã gặp rất nhiều phụ nữ trên giường rồi ấy.”

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ đang nghịch ngợm của cô: “Anh chỉ gặp mỗi mình em thôi.”

Những người phụ nữ khác, hắn không hề có ý định "gặp". Hắn đã nhập ngũ mười mấy năm, xung quanh toàn là những người lính thô kệch, nói chuyện chẳng có gì kiêng nể. Hắn nghe những câu chuyện tương tự không ít, nhưng tâm trí chỉ có hình bóng cô.

Vu Hướng Niệm nũng nịu: “Thế cuối cùng là anh có cho em hoàn thành chỉ tiêu không?”

Trình Cảnh Mặc đáp: “Lãng phí thì lãng phí, chờ em thi xong, sẽ có thật nhiều dành cho em.”

Vu Hướng Niệm đang ở giai đoạn cuối cùng của việc ôn luyện. Từ sáng đến tối, cô chỉ tập trung vào việc học. Trình Cảnh Mặc không thể giúp gì được cho cô, chỉ có thể cố gắng để cô không cảm thấy mệt mỏi.

Sáng ngày đầu tiên, cả gia đình Vu Hướng Niệm đã dậy từ sớm.

Trước khi đi, Trình Cảnh Mặc căn dặn: “Đừng nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần tin vào chính mình, em chắc chắn sẽ đỗ vào Kinh Đại.”

Vu Hướng Niệm cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết. “Được! Em sẽ đợi anh về!”

Với lần thi này, Vu Hướng Niệm vô cùng tự tin và bình tĩnh. Ngược lại, là bố mẹ cô, ông Vu Gia Thuận và bà Triệu Nhược Trúc lại vô cùng lo lắng, hồi hộp. Suốt hai ngày liền, chủ đề của họ chỉ xoay quanh chuyện thi cử của cô.

Hai ngày trước kỳ thi, hai ông bà đã đến khu tập thể của cán bộ từ sáng sớm.

Vừa mở cửa, họ đã nghe thấy tiếng Vu Hướng Niệm đang đọc bài tiếng Anh.

Vu Gia Thuận đã quen với việc này, nhưng Triệu Nhược Trúc thì nghẹn lại, nước mắt chợt ứa ra. Bà không hiểu cô đang nói gì, nhưng cảm thấy con gái mình thật giỏi. Mấy năm qua, bà đã chi ra bao nhiêu tiền để cô học, giờ xem ra không hề phí công.

Triệu Nhược Trúc đặt đồ trên bàn xuống, gọi to: “Niệm Niệm!”

Vu Hướng Niệm bước ra khỏi phòng, ngạc nhiên: “Bố mẹ, sao hai người lại đến đây?”

“Bố mẹ mang đồ bổ đến cho con bồi bổ đấy,” bà đáp.

Vu Hướng Niệm cười vui vẻ: “Cảm ơn bố mẹ đã “tiếp tế” cho con!”

Từ khi biết cô báo danh vào Kinh Đại, hơn một tháng nay, hai ông bà đã nhờ Vu Hướng Dương mang rất nhiều đồ bổ đến, nói là để “bổ não”. Mấy ngày gần đây, Hướng Dương cùng Trình Cảnh Mặc đều đi làm nhiệm vụ, hai ông bà liền đích thân mang đến.

Ba người ngồi xuống, Triệu Nhược Trúc Nhược Trúc nắm tay Vu Hướng Niệm, dặn dò: “Niệm Niệm à, con đừng lo lắng nhé.”

Vu Hướng Niệm trấn an: “Mẹ, con không lo lắng đâu.”

Triệu Nhược Trúc Nhược Trúc nói: “Ngày kia, bố mẹ sẽ đưa con đến trường thi.”

Vu Hướng Niệm vội xua tay: “Không cần đâu ạ, con tự đi được rồi.”

“Cái con bé này!” Triệu Nhược Trúc bất mãn, “Mẹ lo con hậu đậu, đi trễ thì sao? Có bố mẹ đi cùng, lỡ có vấn đề gì cũng có thể giải quyết được.”

Vu Hướng Niệm cười nói: “Sẽ không đâu mà!”

Kỳ thi đại học quan trọng như vậy, mọi thứ đã phải chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Cô nghĩ, ai mà hậu đậu, quên đồ hay ngủ quên đi trễ thì có lẽ thật sự không hợp để vào đại học.

Vu Hướng Niệm nói tiếp: “ Nhưng mà, mấy ngày thi này con sẽ về nhà. Chỗ này cách địa điểm thi quá xa.”

“Được, được! Vậy hôm nay về nhà với bố mẹ luôn. Ở nhà cái gì cũng tiện, ở đây con còn phải tự nấu cơm nữa này!” Triệu Nhược Trúc kéo tay cô, chuẩn bị đi.

“Tiểu Kiệt vẫn còn đi học, chờ nó tan học ngày mai, con sẽ đưa nó về cùng,” Vu Hướng Niệm nói, “Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá.”

Triệu Nhược Trúc cố tỏ ra cứng rắn: “Mẹ lo lắng gì chứ? Mẹ ra chiến trường còn chẳng lo lắng! Phải không, lão Vu?”

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

322