Tiểu Kiệt đã cào được đầy một xô tôm cua cá, quay đầu lại nhìn thì thấy hai người lớn đang thủ thỉ nói cười bên bờ biển, chẳng thèm để ý gì đến hải sản. Cậu nhóc cười thầm trong bụng, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ bước đến.
“Chú, cho cháu mượn cái thùng của chú.”
Trình Cảnh Mặc nhìn xô tôm đầy ắp của Tiểu Kiệt, khen ngợi: “Giỏi lắm, thím của cháu thích ăn tôm nhất đấy.”
Không biết từ lúc nào, cả anh và Tiểu Kiệt đều lấy Vu Hướng Niệm làm trung tâm, trong tiềm thức luôn tìm những món mà cô thích.
Vu Hướng Niệm hướng về phía hắn nghịch ngợm cười: “Hay chúng ta đi tìm hàu sống đi anh.”
Trình Cảnh Mặc nghiêm mặt: “Em là là cảm thấy anh "thể hiện" chưa đủ tốt hay sao ?”
Vu Hướng Niệm bật cười khúc khích: “Em sợ anh vất vả quá, nên muốn tẩm bổ cho anh thôi.”
Cuối cùng, ba người đã cào được ba thùng hải sản đầy ắp. Tiểu Kiệt tự mình cào được hai thùng, khiến chiếc xe đạp của Trình Cảnh Mặc treo lủng lẳng đầy ắp chiến lợi phẩm.
Khi về đến khu tập thể, đã là quá trưa.
Vu Hướng Niệm đề nghị: “Trình Cảnh Mặc, anh đi gọi vợ chồng chị Vương Hồng Hương với vợ chồng chị Liễu Trân sang ăn cơm chung đi. Nhiều hải sản thế này, mình chúng ta ăn không hết đâu.”
Vương Hồng Hương và Liễu Trân được xem là những người bạn thân nhất của Vu Hướng Niệm trong khu tập thể. Hằng ngày, chỉ cần cô có việc là cả hai đều sẵn lòng giúp đỡ không một chút ngại ngần.
Bữa trưa hôm nay thật náo nhiệt, sáu người lớn và sáu đứa trẻ quây quần bên nhau. Đàn ông ở ngoài sân rửa hải sản, phụ nữ ở trong bếp nấu nướng.
“Đồng chí Vu này, lần sau đi biển cào nghêu thì gọi chúng tôi đi cùng với nhé!”, Liễu Trân vừa thái rau vừa nói.
Vu Hướng Niệm ngồi bên bếp lửa: “Bờ biển xa lắm.” Hai gia đình đều không có xe đạp, nếu đi bộ thì sẽ rất mệt.
Vương Hồng Hương nói: “Vậy là nhà chúng tôi cũng phải mua một cái xe đạp rồi.” Liễu Trân cũng gật gù đồng ý. Trong hơn một năm qua, hai người họ làm thêm buôn bán nhỏ cũng kiếm được không ít tiền.
Vu Hướng Niệm cười nói: “Nếu các chị muốn học đi xe đạp, xe của nhà em có thể cho các chị mượn.”
“Sao có thể được chứ!”, Liễu Trân ngại ngùng nói. “Đồng chí Vu, em đúng là rộng rãi thật đấy.”
Vương Hồng Hương nói tiếp, giọng chân thành: “Không chỉ rộng rãi mà còn tốt bụng nữa. Nếu không nhờ có em hướng dẫn bọn chị buôn bán, rồi còn cho mượn máy may, thì làm sao chị dám nghĩ mình cũng có thể kiếm ra tiền cơ chứ!”
Vu Hướng Niệm cười xua tay: “Chiếc máy may đó ở nhà em để lâu cũng hỏng, dùng được thì nên tận dụng. Các chị kiếm được tiền là nhờ tài giỏi cả đấy.”
Mấy người họ làm một mâm cơm đầy ắp: ngao xào sả ớt, cua hấp, tôm rang me, cá kho, hàu nướng mỡ hành, rau xào, măng tây trộn… Ba nhà ăn uống tưng bừng.
Trong bữa ăn, Trình Cảnh Mặc liên tục bóc tôm cho Vu Hướng Niệm.
Liễu Trân vừa ngưỡng mộ vừa mừng cho cô: “ Tôi nằm mơ cũng không ngờ Phó đoàn trưởng Trình và đồng chí Vu lại có thể ân ái như thế này!”
Nhớ ngày đó, tiếng cãi vã, tiếng bát đũa loảng xoảng, hàng xóm như họ nghe không thiếu. Đổng Minh Hạo dùng ánh mắt đầy thâm ý liếc nhìn Trình Cảnh Mặc. Hắn đã sớm nghi ngờ Trình Cảnh Mặc thích Vu Hướng Niệm ngay từ lần đầu gặp, nhưng Trình Cảnh Mặc lại kiên quyết không chịu thừa nhận !
Thoáng chốc đã cuối tháng, Tết Âm lịch lại đến.
Ngày 29 tháng Chạp, cả nhà ba người Trình Cảnh Mặc về Vu gia ăn bữa cơm đoàn viên.
Mọi người quây quần bên bàn, trên bàn có món thịt kho tàu mà Vu Hướng Dương thích ăn nhất.
Vu Hướng Niệm nhìn thấy đĩa thịt kho tàu, đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo.
Những người ngồi trên bàn nhìn nhau, trừ Vu Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc, biểu cảm của mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Trình Cảnh Mặc lập tức chạy theo vào nhà vệ sinh, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Vu Hướng Niệm. “Em có phải ăn phải thứ gì rồi không?”
Vu Hướng Niệm nôn khan vài cái, mặt mày trắng bệch. Cô ngơ ngác đứng yên, trong lòng đột nhiên bối rối. Cô đã quá lơ là! Dạo này ban ngày bận rộn công việc, buổi tối lại quấn quýt bên anh, nên đã quên mất kinh nguyệt của mình đã trễ hơn nửa tháng rồi.
Chắc chắn là từ đêm sinh nhật Trình Cảnh Mặc. Đêm đó hai người đã rất cuồng nhiệt. Vì nghĩ hôm đó không phải thời điểm rụng trứng nên cô đã không để ý. Nào ngờ, chỉ một lần may mắn mà lại "trúng số" thật rồi!
Trình Cảnh Mặc nhìn vẻ ngẩn ngơ của cô, đưa tay lên vai lắc nhẹ: “Niệm Niệm?”
Vu Hướng Niệm giật mình, trong lòng rối bời. “Trình Cảnh Mặc, anh ra ngoài ăn cơm trước đi, em muốn ở một mình một lát.”
Vừa lúc Triệu Nhược Trúc cũng đến, bà nói: “Trình Cảnh Mặc, con ra ăn cơm đi, để mẹ ở đây với nó.”
Trình Cảnh Mặc đi khỏi, Triệu Nhược Trúc mới hỏi: “Kinh nguyệt của con trễ bao lâu rồi?”
Vu Hướng Niệm hoảng hốt: “Mẹ, mẹ ra ngoài đi, con muốn ở một mình.”
Triệu Nhược Trúc nói: “Qua Tết đi làm, mẹ sẽ đưa con đi kiểm tra.”
Trình Cảnh Mặc quay lại bàn ăn, chị dâu trêu đùa: “Trình Cảnh Mặc, xem ra cậu sắp được làm bố rồi!”
Câu nói ấy như một tiếng sét đánh ngang tai! Toàn thân anh cứng đờ, ý thức mơ hồ, tai ù đi, chỉ còn vang vọng mãi câu nói " cậu sắp được làm bố". Khuôn mặt và giọng nói của mọi người xung quanh đều trở nên mờ ảo.
Vu Hướng Dương ngồi bên cạnh đẩy anh một cái: “Cái đồ ngốc này! Sắp làm bố mà vui đến thế cơ à?”
Trình Cảnh Mặc đột ngột đứng dậy, lại đi về phía nhà vệ sinh.
Anh chạm mặt Triệu Nhược Trúc đang đi ra, bà ngăn anh lại: “Niệm Niệm muốn ở một mình.”
Trình Cảnh Mặc vừa mừng vừa sợ: “Mẹ, chị dâu nói Niệm Niệm có thai!”