Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

328

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sau khi về nhà tắm xong, Trình Cảnh Mặc đứng sau lưng lau tóc cho cô.

Vu Hướng Niệm nhẹ nhàng nói: “Trình Cảnh Mặc, em đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Động tác của Trình Cảnh Mặc bỗng dừng lại. Tay anh căng cứng, lo sợ. Anh sợ cô sẽ nói ra lời không muốn đứa bé này.

Anh muốn đứa bé này, rất muốn!

Giọng Vu Hướng Niệm đều đều: “Trình Cảnh Mặc, đứa bé này đến là một bất ngờ. Ban đầu, em đã lên kế hoạch là sau khi tốt nghiệp đại học mới có con.”

Trái tim Trình Cảnh Mặc như bị ai đó đ.ấ.m mạnh một cú, toàn bộ lồng n.g.ự.c đau nhói. Tay anh cứng đờ, nắm chặt chiếc khăn mặt, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.

Vu Hướng Niệm quay đầu lại, nhìn vẻ mặt ngây dại của anh. Cô nghiêm mặt hỏi: “Trình Cảnh Mặc, anh có muốn nghe em nói hết không?”

Giọng anh khản đặc, khó khăn thốt lên: “Em nói đi.”

“Em đã suy nghĩ kỹ rồi. Dù nó đến bất ngờ, em vẫn muốn giữ lại.”

Nói xong, Vu Hướng Niệm hướng anh nở nụ cười. Trình Cảnh Mặc đột nhiên quay người đi, giơ tay dụi mắt.

Cô nghịch ngợm đi đến trước mặt anh, anh lại quay đi chỗ khác không nhìn cô. Cô lại tiến đến sát gần hơn, anh lại quay mặt đi. Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Trình Cảnh Mặc vừa bối rối, vừa giận, lại vừa bất lực.

“Vu Hướng Niệm, anh thật muốn đánh em!” Mắt anh đỏ hoe, hằm hằm nói.

Vu Hướng Niệm cố tình trêu chọc anh. Rõ ràng đã quyết định giữ lại đứa bé, nhưng lại vòng vo làm anh tưởng cô không muốn. Lúc anh thất vọng đến tận cùng, cô lại bất ngờ lật ngược tình thế.

Vu Hướng Niệm nghiêng đầu, không hề xấu hổ hỏi: “Anh muốn làm "đánh" em thế nào? Nằm, ngồi, hay là …”

Cô chưa kịp nói hết, Trình Cảnh Mặc đã nâng mặt cô lên và cúi xuống hôn. Anh không thể dùng lời nói để diễn tả tâm trạng lúc này. Trái tim anh như vừa trải qua một cơn sóng thần, rất lâu sau mới có thể bình tĩnh lại. Chỉ có thể cảm nhận hơi ấm và mùi hương của Vu Hướng Niệm một cách chân thực nhất, anh mới có thể trấn an trái tim đang đập loạn xạ này.

Vu Hướng Niệm đáp lại anh một cách dịu dàng, nhẹ nhàng trấn an anh. Cô chỉ muốn đùa vui với anh một chút, không ngờ anh lại phản ứng mạnh đến thế. Trình Cảnh Mặc muốn đứa bé này hơn cả những gì cô nghĩ.

Hai người hôn nhau rất lâu. Mỗi khi Vu Hướng Niệm thở không nổi, Trình Cảnh Mặc lại buông cô ra, cho cô một chút thời gian để hít thở, rồi lại áp môi xuống. Đôi môi cô sưng đỏ, ướt át sau nụ hôn sâu, Trình Cảnh Mặc vẫn nhìn cô đầy trìu mến.

Vu Hướng Niệm sợ rằng nếu tiếp tục hôn nữa, anh sẽ lại “chiến đấu”. Thời tiết lạnh thế này mà tắm nước lạnh thì không ổn chút nào. Cô đưa tay đặt lên môi Trình Cảnh Mặc: “Trình Cảnh Mặc, anh có biết con của chúng ta có từ khi nào không?”

Trình Cảnh Mặc lắc đầu.

Vu Hướng Niệm nói: “ Đúng vào ngày sinh nhật của anh.”

Trình Cảnh Mặc hồi tưởng lại, đêm đó quả thật có một lần ngoài ý muốn.

Vu Hướng Niệm nói: “Anh thấy có kỳ diệu không? Hai mươi bảy năm trước, anh đến với thế giới này. Hai mươi bảy năm sau, anh gieo một hạt giống, để nó nảy mầm.”

Trình Cảnh Mặc nắm lấy tay cô hôn mấy cái: “Niệm Niệm, cảm ơn em đã giữ lại đứa bé này.”

Vu Hướng Niệm cười: “Anh là một người chồng tốt, sau này chắc chắn sẽ là một người cha tuyệt vời.”

Thật ra, ban đầu Vu Hướng Niệm không hề muốn có đứa bé này. Nhưng khi nghĩ đến những gì Trình Cảnh Mặc đã hy sinh vì cô, đặc biệt là việc anh đã đồng ý cho cô đi học, Vu Hướng Niệm cảm thấy mình không thể ích kỷ như vậy. Có thể nếu cô bàn bạc, anh sẽ tôn trọng ý nguyện của cô và không giữ lại đứa bé, nhưng điều đó ít nhiều sẽ để lại một vết thương trong lòng anh. Dù sau này họ có con, mỗi khi nhớ lại chuyện này, Trình Cảnh Mặc sẽ vẫn tiếc nuối và buồn bã. Cô đã hứa sẽ ở bên anh cả đời và làm anh hạnh phúc.

Kể từ hôm đó, Trình Cảnh Mặc trút bỏ được gánh nặng, tâm trạng ngày nào cũng bay bổng. Những lúc rảnh rỗi, anh lại mơ tưởng về con mình. Anh tưởng tượng con gái mình sẽ giống hệt Vu Hướng Niệm hồi nhỏ. Chắc chắn là con gái, xinh đẹp, trắng trẻo, mềm mại, và lại còn biết làm nũng nữa. A! Con gái anh xinh đẹp, đáng yêu lại biết nũng nịu thế này, lỡ có phạm lỗi thì anh làm sao nỡ lòng nào phạt con đây?!

Mấy ngày nay, Vu Hướng Dương ngày nào cũng thấy Trình Cảnh Mặc cười tủm tỉm một mình. Hắn ghé lại gần hỏi: “Trình Cảnh Mặc, cậu muốn con trai hay con gái?”

Trình Cảnh Mặc không chút do dự đáp: “Con gái.”

Vu Hướng Dương cười: “Thế thì tôi chúc cậu đẻ liền ba thằng con trai, không có nổi một cô con gái!”

“Vu Hướng Dương! Phải là con gái!” Trình Cảnh Mặc túm lấy cổ áo hắn: “Cậu ngứa đòn à!”

Vu Hướng Dương dùng hai tay giữ cổ tay anh, lộn người một vòng, thoát ra: “Trình Cảnh Mặc, cậu đánh đi! Cả ngày cứ tủm tỉm cười như thằng ngốc ấy, chẳng qua là già mà có con thôi, làm gì mà phải mừng đến phát điên thế?!”

Trình Cảnh Mặc đuổi theo, không quên sửa lời hắn: “Là có con gái! Con gái!”

“Với lại, cậu mới là già mà có con! Nhìn cậu xem, từng này tuổi đầu mà còn chẳng có nổi một cô người yêu. Chờ đến lúc cậu có con thì đã năm mươi rồi!”

Hai người chọc đúng chỗ đau của nhau, phải đánh nhau một trận mới hả giận.

Lúc tan làm về nhà, Trình Cảnh Mặc gặp một chiến sĩ truyền tin đến khu nhà của quân đội.

“Phó đoàn trưởng Trình, đây là thư của người nhà đồng chí. Mời đồng chí ký nhận.”

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

328