Bức thư lần này trông dày hơn những bức thư bình thường. Trình Cảnh Mặc cầm lên, nhìn địa chỉ người gửi: Kinh Đại.
Tim Trình Cảnh Mặc đập loạn xạ, vừa vui sướng nhưng cũng xen lẫn một chút lo âu. Ước mơ của Vu Hướng Niệm đã bước đầu trở thành hiện thực, nhưng điều đó cũng có nghĩa là những tháng ngày ngọt ngào của hai người sắp phải tạm dừng.
Trình Cảnh Mặc ký nhận rồi cầm thư về nhà. Lúc này, Vu Hướng Niệm vẫn đang ngồi chăm chú làm việc.
“Niệm Niệm, có thư của em này.” Trình Cảnh Mặc cố gắng giữ bình tĩnh, đặt bức thư xuống ngay cạnh tay cô.
Vu Hướng Niệm chỉ liếc nhìn phong bì, rồi lại tiếp tục làm việc.
Trình Cảnh Mặc nghĩ cô không hiểu nội dung trên phong bì, nên lại nhắc nhở: “Thư của Kinh Đại gửi đến, có thể là giấy báo nhập học đấy.”
“Em biết rồi,” Vu Hướng Niệm khẽ gật đầu, vẫn không ngẩng mặt lên.
Trình Cảnh Mặc im lặng một lát, lại hỏi: “Chiều nay em có muốn ăn gì không?”
Kể từ khi biết tin mang thai, các triệu chứng ốm nghén của Vu Hướng Niệm càng ngày càng nặng. Ban đầu, cô chỉ nôn khi ngửi thấy mùi dầu mỡ, nhưng giờ thì bất cứ mùi vị gì cũng khiến cô cảm thấy buồn nôn. Tuy nhiên, có một ngoại lệ: cô rất thích mùi hương trên người Trình Cảnh Mặc. Mỗi đêm, cô đều vùi mặt vào n.g.ự.c anh để hít hà rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Vu Hướng Niệm đáp: “Em muốn ăn lương bì, cái món chúng ta ăn trên đường về nhà anh ấy. Chén của em phải thật cay, thật cay!”
“Được, được.” Trình Cảnh Mặc vui vẻ đáp, “Vậy em chờ một lát nhé, làm món này hơi phức tạp đấy.”
Mấy ngày trước, mỗi khi hỏi Vu Hướng Niệm muốn ăn gì, cô đều nói tùy tiện. Nhưng làm xong, cô lại chỉ nếm hai miếng rồi bỏ dở. Hôm nay, cuối cùng cũng nghe thấy cô muốn ăn một món gì đó, Trình Cảnh Mặc đi vào bếp, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Tiểu Kiệt mới biết Vu Hướng Niệm mang thai được vài ngày. Hôm đó, khi Vu Hướng Niệm đang ăn cơm, bỗng dưng buồn nôn, chạy vội vào nhà vệ sinh. Buổi tối, thằng bé hỏi Trình Cảnh Mặc có phải thímbị bệnh không, sao mấy ngày nay cứ buồn nôn mãi? Trình Cảnh Mặc liền nói cho nó biết Vu Hướng Niệm mang thai rồi.
Kể từ ngày đó, Tiểu Kiệt trở nên ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn. Nó không ra ngoài chơi nữa, chỉ ở nhà yên lặng đọc sách, viết chữ, lúc nào cũng canh chừng, xem có thể làm gì giúp Vu Hướng Niệm.
Tuy nhiên, Trình Cảnh Mặc tinh ý nhận ra mấy ngày nay Tiểu Kiệt có vẻ buồn bã, ủ rũ. Anh đoán thằng bé lo lắng sau này họ có con ruột sẽ không đối xử tốt với nó nữa.
Trong lúc đang làm lương bì, Trình Cảnh Mặc nhân cơ hội nói chuyện với Tiểu Kiệt: “Sau này khi thím Niệm Niệm sinh em bé, chúng ta đối xử với đứa bé ấy thế nào, thì cũng sẽ đối xử với con như thế.”
Tiểu Kiệt ngước đôi mắt ngạc nhiên nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng cúi xuống, giọng buồn buồn: “Dạ.”
Trình Cảnh Mặc lại nói: “Con và em bé ấy đều có vị trí như nhau trong lòng chú thím, đều là con của chúng ta.”
Thằng bé vẫn cúi đầu, đáp: “Con biết rồi.”
Trình Cảnh Mặc thở dài. Anh cảm thấy đứa trẻ chín tuổi này càng ngày càng khó hiểu, có nhiều điểm giống Vu Hướng Niệm, đặc biệt là việc có suy nghĩ riêng trong lòng.
Hai người làm lương bì từ lúc mặt trời lặn cho đến khi trời tối mịt mới xong. Trình Cảnh Mặc không dám cho nhiều ớt cay, sợ Vu Hướng Niệm ăn vào lại nôn tháo, ảnh hưởng đến dạ dày và cổ họng.
Vu Hướng Niệm nhìn chén lương bì màu sắc hấp dẫn, cảm thấy mình có thể ăn hết cả bát to. Nhưng cô chỉ ăn được một chút thì lại mất cảm giác thèm ăn. Nghĩ đến Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt đã vất vả lâu như vậy, cô cố ăn hết chén của mình.
Trình Cảnh Mặc vui vẻ hỏi: “Còn lương bì chưa trộn đấy, anh đi trộn thêm cho em một chén nữa nhé?”
Vu Hướng Niệm lắc đầu: “Không cần đâu, em no rồi.” Thực ra, bụng cô đã bắt đầu quặn thắt, khó chịu.
Trước đây, Vu Hướng Niệm chỉ biết những kiến thức lý thuyết về việc mang thai. Giờ đây, tự mình trải qua, cô mới thấy nó thật sự khó khăn. Ăn gì cũng buồn nôn, không ăn gì cũng buồn nôn. Ngoại trừ lúc ngủ thì thoải mái một chút, còn thức dậy lúc nào cũng chỉ thấy khó chịu.
Dạo gần đây, cô rất thích ngủ, vừa tỉnh được hai ba tiếng lại muốn ngủ tiếp. Nhưng công việc vẫn còn đó, cô không dám chây lười, phải cố gắng chịu đựng những cảm giác khó chịu của cơ thể để hoàn thành công việc mỗi ngày.
Ăn uống xong, Trình Cảnh Mặc dọn dẹp sạch sẽ. Hai người ra ngoài đi dạo.
Ngày nào cũng vậy, họ đều đi bộ quanh sân thể dục, có khi còn ngồi lại xem bọn trẻ con chơi đùa. Những người trong khu tập thể đã quen với hình ảnh đó, đều biết cặp vợ chồng trẻ này rất yêu thương nhau.
Trình Cảnh Mặc kể lại cho Vu Hướng Niệm nghe chuyện Tiểu Kiệt mấy hôm nay không vui.
Vu Hướng Niệm cũng có cùng suy nghĩ với anh.
Trình Cảnh Mặc nói: “Anh có cảm giác thằng bé không phải buồn vì chuyện ấy. Hôm nay anh đã nói chuyện với nó rồi, nhưng nó vẫn không vui.”
Vu Hướng Niệm bĩu môi, giả vờ bất mãn: “Một chuyện cỏn con mà cũng phải để em ra tay à!”
Trình Cảnh Mặc cười bất lực. Anh cũng không muốn làm phiền cô, nhưng thái độ của Tiểu Kiệt cho thấy nó không muốn nói chuyện với anh.
Về nhà, tắm rửa xong, Vu Hướng Niệm ngồi trong phòng khách, bảo Tiểu Kiệt vào phòng lấy bức thư ra.
Tiểu Kiệt chạy vào cầm thư ra. Vu Hướng Niệm mỉm cười nói: “Con mở ra xem đi.”