Thằng bé ngập ngừng, rồi cẩn thận xé mép phong bì, lấy ra một tờ giấy dày hơn bình thường.
“Giấy báo nhập học?” Tiểu Kiệt nhìn dòng chữ to ở trên cùng, nghi hoặc nhìn Vu Hướng Niệm. Nó không hiểu “giấy báo nhập học” có nghĩa là gì.
Vu Hướng Niệm nói: “Con đọc tiếp đi.”
Sau khi đọc xong, Tiểu Kiệt hai mắt sáng rực, kinh ngạc hỏi: “Thím, thím đỗ Kinh Đại rồi ạ?!”
Vu Hướng Niệm kiêu hãnh ngẩng cằm: “Thím giỏi lắm đúng không?”
Tiểu Kiệt liên tục gật đầu, đầy vẻ ngưỡng mộ.
Vu Hướng Niệm nói: “Chỉ hơn mười ngày nữa thôi, chúng ta sẽ đến Bắc Kinh. Con có vui không?”
Vẻ vui mừng trên mặt Tiểu Kiệt chỉ thoáng qua, rồi nó lại cúi đầu, đáp lí nhí: “Vui ạ.”
“Thím thấy con vui đến nỗi sắp khóc rồi này,” Vu Hướng Niệm trêu, “Chàng trai nhỏ của chúng ta gặp chuyện gì vậy? Để thím giúp con giải đáp thắc mắc nhé.”
Tiểu Kiệt do dự một lúc, rồi mới lên tiếng: “Thím, thím đang có em bé, sao thím có thể đi học?”
Vu Hướng Niệm bật cười: “Vẫn đi học bình thường, chỉ là sẽ vất vả hơn một chút thôi.”
Tiểu Kiệt im lặng. Một lúc lâu sau, nó lại cúi gằm mặt xuống:
“Thím, thím có thể đừng sinh em bé được không?”
Vu Hướng Niệm sững lại: “Thím có thể biết tại sao con không muốn thím sinh em bé không?”
Tiểu Kiệt lẩm bẩm: “Sinh em bé sẽ c.h.ế.t người, con sợ...”
Vu Hướng Niệm chợt nhớ ra mẹ ruột của Tiểu Kiệt đã mất vì khó sinh. Tuy Tiểu Kiệt còn nhỏ không có ký ức, nhưng ít nhiều gì nó cũng đã nghe người lớn kể lại. Chuyện này chắc chắn đã để lại ám ảnh trong lòng nó.
Vu Hướng Niệm cười, xoa gáy nó: “Mẹ con mất là một tai nạn thôi. Thím đi khám định kỳ ở bệnh viện, sẽ không sao đâu.”
Tiểu Kiệt lại nói: “Thím xem, bây giờ thím lúc nào cũng khó chịu, với cả sinh con đau lắm, đau như c.h.ế.t đi sống lại vậy!”
"Mà thím thì yếu ớt thế này, tay bị đứt cũng chẳng làm được gì mấy ngày trời."
Vu Hướng Niệm hiểu được những lời mà Tiểu Kiệt không nói ra. Nhưng mà, đấy là cô lấy cớ làm nũng để lười biếng thôi!
Vu Hướng Niệm mỉm cười gượng gạo: “Con nghe những chuyện này ở đâu vậy?”
Một đứa trẻ chín tuổi làm sao lại biết nhiều về chuyện sinh con như vậy?
“Các thím các bác ngoài kia ai cũng nói thế ạ.”
Vu Hướng Niệm suy nghĩ một lát rồi nói: “ Đúng là rất đau, thím cũng sợ lắm. Chú và con là những người thân thiết nhất của thím, nên hai người phải cổ vũ để thím vượt qua nỗi sợ hãi này.”
Tiểu Kiệt nghe vậy, mếu máo: “ Nhưng mà con cũng sợ!”
Vu Hướng Niệm vỗ về tiểu Kiệt, giọng mềm mỏng: “Tuy là đau thật, nhưng sẽ không sao cả. Con xem, những thím, những bác ở đây, ai cũng đã sinh mấy đứa con rồi, chẳng phải đều khỏe mạnh cả sao.”
Lúc này, Trình Cảnh Mặc tắm xong bước vào phòng. Tiểu Kiệt đang định nói gì đó, lại chợt ngậm miệng lại. Trình Cảnh Mặc nhìn thoáng qua Vu Hướng Niệm, ngầm hiểu ý rồi quay về phòng ngủ.
Vu Hướng Niệm nhướn mày nhìn Tiểu Kiệt: “Nói thím nghe, có phải chú làm gì khiến con không vui không?”
“Không có.” Tiểu Kiệt lập tức phủ nhận.
“Đàn ông phải thẳng thắn, có gì nói nấy chứ.” Vu Hướng Niệm khẽ nhắc.
Tiểu Kiệt im lặng một lát, cuối cùng cũng chịu hé răng: “Chính là, chú ngủ với thím nên thím mới có em bé!”
Vu Hướng Niệm nghe xong, ngớ người ra. Hóa ra, Tiểu Kiệt lo lắng cho cô nên âm thầm giận dỗi Trình Cảnh Mặc.
Vu Hướng Niệm dịu giọng giải thích: “Chủ yếu là thím muốn ngủ với chú nên mới có em bé.” Cô lại nói: “Con thấy đó, bây giờ thím đã có em bé rồi, chuyện này không thể thay đổi được. Bây giờ chúng ta phải làm cho em ấy cảm nhận được rằng chúng ta rất chào đón em, như vậy em ấy mới có thể lớn lên khỏe mạnh trong bụng thím. Đến lúc sinh ra, thím cũng sẽ ít đau hơn.”
Tiểu Kiệt hiểu chuyện gật gù. Vu Hướng Niệm lại nói: “Sắp tới chúng ta sẽ chuyển đến Bắc Kinh. Khoảng thời gian này con hãy đi chơi với bạn bè thật nhiều vào, phải nửa năm sau chúng ta mới có thể gặp lại họ.”
Tiểu Kiệt lắc đầu, tỏ thái độ không muốn: “Cháu không muốn đi chơi.” Cậu bé muốn ở nhà, chăm sóc Vu Hướng Niệm, cậu bé không yên tâm.
Vu Hướng Niệm bật cười, cảm động trước sự quan tâm của cậu bé: “Thím thật sự không sao đâu, con cứ đi chơi đi. Con cứ ở đây, thím thấy áp lực lắm đó. Có chuyện gì thím sẽ gọi con mà.”
“Vậy ạ.” Tiểu Kiệt đáp một tiếng rồi mới chịu rời đi.
Hai người trở về phòng. Vu Hướng Niệm rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Trình Cảnh Mặc lúc này mới dám thở phào, nhẹ nhàng ngồi dậy. Dạo này cô ngủ rất sâu, tối về đặt lưng xuống gối là ngủ ngay, sáng hôm sau anh đi làm rồi mà cô vẫn còn say giấc.
Anh cúi xuống nhìn gương mặt say ngủ của cô, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa. Dạo này Vu Hướng Niệm gầy đi thấy rõ, gương mặt vốn chỉ bằng bàn tay giờ càng nhỏ lại, làm đôi mắt hạnh càng thêm to tròn. Một người vốn yếu đuối như cô lại phải chịu những khổ sở này, lòng anh đau như cắt. Đặc biệt là những lúc cô nghén, nôn ọe đến xanh xao, hai mắt ngấn lệ nhìn anh, anh lại hối hận vì đã có đứa bé này.
Ngược lại, Vu Hướng Niệm lại luôn vỗ về, an ủi anh: “Anh đừng nói những lời đó! Chỉ khoảng hai tháng nữa là sẽ ổn thôi mà.”
Ngày hôm sau, Trương Quốc Bình chủ động tìm Trình Cảnh Mặc, gương mặt rạng rỡ, vui vẻ. Trình Cảnh Mặc mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra. Những người như Trương Quốc Bình là tri thức cấp cao của đất nước, là những người tài, không thể bị chôn vùi mãi ở vùng nông thôn.