Cung Chí Hiên ôm Trình Cảnh Mặc, Vu Hướng Niệm dùng hai tay đỡ đầu hắn. Cả hai dẫn đầu đi ra ngoài.
Tống Thiếu Thuần nheo mắt nhìn bóng lưng của mấy người họ.
“Đội trưởng Tống, bây giờ phải làm sao?” Một thuộc hạ hỏi.
“Đánh cắp tình báo, sợ tội tự sát, trốn khỏi nhà tù,” Tống Thiếu Thuần hừ lạnh. “Chừng đó tội danh vẫn chưa đủ sao?” Hắn quyết lấy mạng Trình Cảnh Mặc!
Cung Chí Hiên lái xe lao nhanh về phía bệnh viện. Trình Cảnh Mặc nhắm mắt, nửa sống nửa c.h.ế.t nằm trên ghế sau. Lâm Vận Di và Tiểu Kiệt khóc nức nở.
“Dì ơi, ở bệnh viện có người quen không?” Vu Hướng Niệm nói, “Cháu cần hai người tin tưởng để hỗ trợ cháu khám và chữa trị cho anh ấy.”
Vu Hướng Niệm vô cùng đau lòng, lúc này, cứu lấy tính mạng Trình Cảnh Mặc mới là điều quan trọng nhất. Cô không chắc liệu Tống Thiếu Thuần có ra tay lần nữa ở bệnh viện hay không, nên cô chỉ có thể tự mình cứu chữa cho Trình Cảnh Mặc.
Lâm Vận Di lau nước mắt, nói: “Có.”
Trình Cảnh Mặc được đưa vào phòng cấp cứu. Khi Vu Hướng Niệm cắt quần áo trên người hắn, những vết roi da tróc thịt bong khiến cô không khỏi rùng mình. Đặc biệt là cổ tay hắn, da thịt đã bị mài hết, chỉ còn trơ lại xương trắng.
Lúc này, Vu Hướng Niệm chỉ muốn dùng con d.a.o phẫu thuật trong tay đ.â.m vào tim Tống Thiếu Thuần, đ.â.m một trăm nhát thật tàn nhẫn!
Trình Cảnh Mặc bị thương cả trong lẫn ngoài rất nghiêm trọng. Ca phẫu thuật kéo dài khá lâu.
Khi Vu Hướng Niệm mệt mỏi bước ra khỏi phòng cấp cứu, mọi người đều đang đợi ở cửa. Cô liếc mắt một cái đã thấy hai người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá.
“Bố!” Tất cả cảm xúc và sự kìm nén của Vu Hướng Niệm sụp đổ khi nhìn thấy người thân. Cô nhào vào lòng Vu Gia Thuận, bật khóc nức nở.
“Đừng khóc, đừng khóc...” Vu Gia Thuận mắt đỏ hoe, vỗ nhẹ lưng Vu Hướng Niệm. “Có bố ở đây rồi, không ai dám bắt nạt con đâu!”
Vu Hướng Niệm vùi đầu vào lòng Vu Gia Thuận, khóc không ngừng. Điều này khiến Vu Gia Thuận cũng bật khóc.
Ông là người đã trải qua b.o.m đạn, từng chứng kiến biết bao cảnh tượng đầu rơi m.á.u chảy. Ông không thương tâm quá lâu vì những vết thương của Trình Cảnh Mặc, vì ông biết mình sẽ lấy lại công bằng cho anh. Ông đau lòng vì con gái mình, đau đến nỗi không kìm được nước mắt. Ông cúi đầu, lén lút lau nước mắt.
Vu Hướng Dương đứng bên cạnh, thấy bố con hai người khóc lóc như vậy, cũng nghẹn ngào: “Niệm Niệm, em đã cố gắng hết sức rồi, chỉ là thằng nhóc này vận số không tốt thôi!”
Đúng lúc này, Trình Cảnh Mặc được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, toàn thân quấn băng trắng, ngay cả mặt và đầu cũng bị quấn gần hết, chỉ chừa lại phần chính giữa.
Vu Hướng Dương chạy đến, không thể tin nổi sờ lên mặt, vai, n.g.ự.c Trình Cảnh Mặc.
“Không phải cậu bảo đến năm 52 tuổi mới c.h.ế.t sao?” Vu Hướng Dương rơi nước mắt, tức giận đ.ấ.m một cái. “ Tôi nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ hãm hại cậu, để trả thù cho cậu!”
“Đồng chí!” Vị bác sĩ đẩy xe đẩy nghiêm khắc nói, “Bệnh nhân bị thương nghiêm trọng, vừa mới cấp cứu xong. Cậu đ.ấ.m như thế, bệnh nhân có chịu được không?”
“Hả?” Nước mắt còn đọng trên mặt, Vu Hướng Dương ngạc nhiên: “Chưa c.h.ế.t?”
“Sao lại nói chuyện như thế hả?!” Bác sĩ lườm hắn.
Vu Hướng Dương lập tức nín khóc, miệng cười tươi. Hắn lau mặt: “Đồng chí bác sĩ, để tôi đẩy xe cho.”
“Thôi!” Bác sĩ giơ tay ngăn lại: “ Tôi sợ cậu đẩy đổ cả xe.”
Trình Cảnh Mặc được chuyển vào phòng giám sát đặc biệt. Mọi người dần dần bình tĩnh lại.
“Bố, sao bố lại đến đây?”
Từ Nam Thành đến Bắc Kinh mất hai ngày một đêm. Điều đó có nghĩa là Vu Gia Thuận đã xuất phát ngay sau khi nhận được điện thoại.
Vậy là ông đã đến mà không được cấp trên cho phép. Ông đã liều lĩnh bị cách chức để đến đây.
Vu Gia Thuận chỉ nói đơn giản: “Bố không yên tâm về con, nên phải đích thân đến xem.”
Ông lại hỏi: “Con kể lại chi tiết chuyện này cho bố nghe.”
Trình Cảnh Mặc đã thoát khỏi nguy hiểm, Vu Hướng Niệm thở phào nhẹ nhõm. “Chúng ta đi ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói ạ.”
Mọi người đều đã ở đây cả ngày, chưa ăn gì. Vu Hướng Dương chủ động nói: “Mọi người đi ăn đi, anh sẽ ở bệnh viện trông chừng.”
Lâm Dã cũng xung phong: “Con cũng muốn ở lại bệnh viện trông chừng!”
Vu Hướng Dương nhìn Lâm Dã đầy vẻ ghét bỏ: “Cô ở đây làm gì? Chỉ thêm phiền phức thôi, đi chỗ khác!”
“ Tôi có thể làm nhiều việc mà!” Lâm Dã bất phục. “Anh ấy là anh trai tôi, đương nhiên tôi phải trông chừng!”
Vu Hướng Niệm mệt mỏi, đành nhẫn nại nói: “Lâm Dã, cô đi ăn cơm với chúng tôi. Lát nữa mang một suất về cho Vu Hướng Dương, cô quen đường ở đây mà.”
Lâm Dã không tình nguyện đi theo mọi người đến quán cơm gần đó.
Ngồi vào bàn, Vu Hướng Niệm chuẩn bị giới thiệu mọi người. Lâm Vận Di nói: “Niệm Niệm, vừa rồi lúc con ở phòng cấp cứu, chúng ta đã làm quen rồi.”
Vu Hướng Niệm gật đầu, hiểu ra. “Vậy thì tốt rồi. Bây giờ con sẽ kể lại toàn bộ câu chuyện cho mọi người nghe.”
Cô vừa định mở lời, thì một người đàn ông cao lớn, mặc áo Tôn Trung Sơn màu xám đậm, khoảng ngoài năm mươi tuổi bước vào.
Lâm Dã vui mừng đứng bật dậy: “Ba!”
Lâm Dã chạy đến ôm cánh tay người đàn ông, reo lên: “Ba, sao ba về rồi? Ba không phải nói sẽ đi một tháng sao?”
Lâm Vận Di đứng dậy nhìn người đàn ông, mắt rưng rưng: “Hoài Khiêm, anh về đúng lúc quá.”
Tống Hoài Khiêm đi đến bên cạnh Lâm Vận Di, gật đầu chào mọi người một cách lịch sự, rồi dịu dàng hỏi bà: “Có chuyện gì vậy em?”