Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

357

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lâm Vận Di kéo tay ông đến trước mặt Vu Gia Thuận, giới thiệu từng người: “Đây là sui gia Vu Gia Thuận, đây là con dâu của chúng ta Vu Hướng Niệm, còn đây là bạn của con dâu, đồng chí Cung.”

“Sui gia? Con dâu?” Tống Hoài Khiêm nhìn Vu Gia Thuận rồi lại nhìn sang Lâm Vận Di, vẻ mặt khó hiểu: “Em lại nhận nuôi đứa trẻ nào nữa sao?”

“Là con trai ruột của chúng ta!” Lâm Vận Di vội vàng nói: “Thằng bé còn sống!”

Tống Hoài Khiêm kinh ngạc há hốc miệng, không nói nên lời. Một lúc lâu sau, sắc mặt ông bình tĩnh lại, nhưng giọng nói thì run run: “Con trai chúng ta? Tống Hành Chi ... nó ... còn sống sao?”

“ Đúng vậy!” Lâm Vận Di gật đầu lia lịa: “Thằng bé còn sống!”

“Ở đâu? Mau đưa anh đến gặp nó!”

Tuy Tống Hoài Khiêm cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nỗi vui sướng trong lòng ông là không thể giấu được.

Lúc này, người phục vụ mang đồ ăn lên. Lâm Vận Di kéo Tống Hoài Khiêm ngồi xuống: “Thằng bé đang ở bệnh viện. Ăn cơm xong rồi chúng ta đi.”

Trong bữa ăn, Vu Hướng Niệm cẩn thận quan sát Tống Hoài Khiêm. Ông có bảy phần giống với Trình Cảnh Mặc, từ vầng trán rộng, lông mày rậm đến chiếc mũi thẳng. Đặc biệt, đôi mắt của ông rất sâu và kiên nghị. Chẳng qua, Tống Hoài Khiêm sau bao năm đã trở nên ôn hòa hơn, còn ánh mắt của Trình Cảnh Mặc thì vẫn sắc lạnh. Điểm khác nữa là gương mặt Trình Cảnh Mặc góc cạnh hơn, môi cũng mỏng hơn Tống Hoài Khiêm.

Mọi người đều có chuyện trong lòng nên bữa cơm diễn ra rất nhanh. Lâm Dã nhờ người phục vụ đóng gói một phần mang đến bệnh viện, rồi vội vàng rời đi trước. Trên bàn cơm chỉ còn lại năm người.

Vu Hướng Niệm kể lại toàn bộ sự việc. Cô nhấn mạnh: “Con chắc chắn đó là Tống Thiếu Thuần. Con nhớ rất rõ đôi mắt của hắn.”

Cung Chí Hiên cũng xác nhận: “ Đúng là hắn. Tôi và hắn đã chạm mặt. Tôi nhớ rõ cánh tay trái của hắn bị thương.”

Tống Hoài Khiêm vừa mới biết được tin con trai ruột của mình còn sống, giờ lại bị báo tin con trai khác của mình chính là kẻ muốn g.i.ế.c con trai ruột của mình. Hai tin tức chấn động này khiến ông không thể tin được.

“Thiếu Thuần làm ra chuyện này sao? Chờ về nhà anh sẽ hỏi nó cho ra lẽ.”

“Bụp!” một tiếng, khiến tất cả mọi người đều giật mình. Vu Gia Thuận đặt khẩu s.ú.n.g lục bên hông xuống bàn, giọng nói to vang lừng: “Nếu một người lính dưới quyền tôi dám làm chuyện nguy hại đến quốc gia, tôi sẽ là người đầu tiên b.ắ.n c.h.ế.t hắn!”

“ Nhưng nếu có người dám hãm hại lính của tôi, tôi cũng sẽ là người đầu tiên b.ắ.n c.h.ế.t hắn! Anh về hỏi hắn ? Là không tin lời con gái tôi nói? Hay là anh nghĩ anh hỏi hắn, hắn sẽ thành thật nhận tội?”

“Không phải không tin.” Tống Hoài Khiêm ôn tồn nói: “Chúng tôi chỉ muốn xác minh cho rõ ràng. Sui gia, nếu Thiếu Thuần làm chuyện đó, chúng tôi tuyệt đối không bao che, sai đến đâu sẽ xử lý đến đấy.”

“Anh đừng gọi tôi là sui gia!” Vu Gia Thuận vung tay: “Chúng ta không thân! Lần này tôi nhất định phải xử lý thằng con trai ‘ngoan’ của hai người!” Vu Gia Thuận giận đến mức cả người run lên: “Hắn dám làm cho con gái cưng của tôi đau lòng thế này!”

“Xét về lý, con trai anh bắt người của tôi mà không báo cáo, còn dám dùng cực hình, tôi phải xử lý hắn! Xét về tình, Trình Cảnh Mặc cưới con gái tôi, mạng của nó còn quý hơn mạng ba thằng con trai của tôi, con trai anh lại dám muốn lấy mạng nó, tôi phải xử lý hắn!”

Tống Hoài Khiêm không nói được lời nào.

Không khí rơi vào bế tắc.

Tống Hoài Khiêm suy nghĩ một lát rồi nói: “Sui gia, hay chúng ta đi bệnh viện thăm Tống… Trình Cảnh Mặc trước nhé?”

Vu Hướng Niệm cũng nhân cơ hội hòa giải: “Ba, chúng ta đi bệnh viện thôi.”

Đến bệnh viện, họ thấy Vu Hướng Dương đang nghiêm mặt mắng Lâm Dã. Lâm Dã đứng ở góc tường, vẻ mặt đầy tủi thân.

Vu Hướng Niệm đi đến, đẩy Vu Hướng Dương một cái: “Anh phải dịu dàng với con gái một chút chứ!”

Vu Hướng Dương tức giận nói: “Anh không đánh c.h.ế.t cô ta là may rồi. May mà cô ta là con gái đấy !”

“Cô ấy đã làm gì anh?” Vu Hướng Niệm hỏi.

“Nếu không phải cô ta tiết lộ tình hình của hai người cho Tống Thiếu Thuần, Trình Cảnh Mặc đâu đến nỗi này!”

“Tiểu Dã! Rốt cuộc là chuyện gì?” Lâm Vận Di mặt sầm lại, hỏi.

Lâm Dã cúi đầu, yếu ớt kể lại chuyện giữa cô và Tống Thiếu Thuần.

Lúc này, không ai còn nghi ngờ chuyện này không phải do Tống Thiếu Thuần làm nữa. Lâm Vận Di vừa đau lòng vừa bất lực: “Tiểu Dã! Sao con có thể lừa mẹ?”

“Mẹ, con biết lỗi rồi!” Lâm Dã òa khóc: “Con đâu ngờ anh ấy lại làm ra chuyện này!”

“Một đứa hư! Một đứa ngốc!” Vu Hướng Dương tức giận mắng.

Vu Gia Thuận không muốn nghe thêm nữa. Trời đã tối, Vu Hướng Niệm lại đang có thai, mấy ngày nay chắc chắn cô đã không ngủ ngon. Vu Gia Thuận hầm hừ hỏi Tống Hoài Khiêm: “Có chỗ nào gọi điện thoại không?”

Thái độ của Tống Hoài Khiêm đối với Vu Gia Thuận luôn hòa nhã, lịch sự. Có lẽ vì biết mình đuối lý, cũng có lẽ vì giáo dưỡng của bản thân.

“Sui gia có việc gì cần làm không? Tôi có thể giúp được gì không?”

Vu Gia Thuận giận dỗi: “Người của anh, tôi không tin!”

Tống Hoài Khiêm nói: “Vậy được, chúng ta đi mượn điện thoại của bệnh viện gọi vậy.”

Trong lúc chờ người đến canh gác, Tống Hoài Khiêm đứng ngoài cửa, nhìn qua lớp kính vào Trình Cảnh Mặc đang nằm trên giường bệnh. Dù cách một khoảng xa, Trình Cảnh Mặc lại bị băng bó như cái bánh chưng, ông cũng không thể nhìn rõ. Nhưng Tống Hoài Khiêm vẫn cứ đứng đó. Mái tóc ông đã lốm đốm bạc, lưng hơi còng xuống, cứ đứng lặng nhìn.

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

357