Trước khi đi ngủ, Tiểu Kiệt rất tự giác chạy sang phòng Vu Hướng Dương. Vu Hướng Niệm nằm trong vòng tay Trình Cảnh Mặc. Hai người ôm hôn nồng nhiệt, như thể muốn bù đắp cho quãng thời gian nửa tháng đầy bất an, trống rỗng vừa qua. Chỉ khi ôm chặt lấy nhau, hôn sâu đối phương, cảm nhận được tình yêu của đối phương, trái tim họ mới thực sự an tâm.
Sau đó, Trình Cảnh Mặc bắt đầu trở nên khác lạ, ánh mắt sâu thẳm vừa khát khao, lại vừa kìm nén.
Vu Hướng Niệm xoa xoa chỗ đó của anh, bật cười.
“Trình Cảnh Mặc, anh có biết không, hôm đó thấy anh khắp người đầy vết thương, em lo lắm, cứ sợ cái ‘cục cưng’ của anh bị đánh hỏng mất rồi.”
Giọng Trình Cảnh Mặc trở nên khàn đặc: “Vu Hướng Niệm!”
Không thể nào trông mong anh khỏe mạnh hơn được à? Nếu anh bị hỏng thật, chẳng phải sẽ tạo cơ hội cho cô tìm một người đàn ông có tám múi à?
Vu Hướng Niệm được đà lấn tới, tiếp tục sờ soạng: “À không, không hỏng, mà còn to nữa là đằng khác!”
Trình Cảnh Mặc thực sự sắp bị cô làm cho phát điên. Đã gần ba tháng rồi chưa được “ăn thịt”, món thịt thơm ngon nóng hổi ngay trong tầm mắt, có thể nhìn, có thể ngửi, nhưng không thể ăn. Anh túm lấy bàn tay đang trêu chọc của cô: “Không hỏng đâu, em yên tâm.”
Vu Hướng Niệm thấy thế thì dừng lại, dụi vào lòng anh nói: “Em nghe anh Vu Hướng Dương nói, gia đình ba mẹ ruột của anh rất khá giả!”
Nghĩ lại cũng phải, ba mươi năm trước đã có thể cả nhà ra nước ngoài, chắc chắn là thuộc hàng giàu có nhất trong số các gia đình giàu có.
Trình Cảnh Mặc nhàn nhạt nói: “Họ thế nào cũng không liên quan đến anh.”
Có lẽ vì hồi nhỏ chưa từng có tiền, đến khi kiếm được tiền cũng không học cách tiêu tiền, nên Trình Cảnh Mặc luôn xem nhẹ tiền tài.
Vu Hướng Niệm nói: “Chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghĩ, nếu anh được sinh ra trong một gia đình như vậy, anh sẽ không phải chịu khổ nhiều đến thế, có thể đi học, công tác ở Bắc Kinh?”
Trình Cảnh Mặc đưa hai tay nâng mặt cô lên, dịu dàng nói: “Nếu vậy, anh đã không thể gặp được em.”
Nếu phải chọn một cuộc sống khác, anh vẫn sẽ chọn cuộc sống hiện tại. Gặp gỡ cô, cưới cô, cùng cô sống trọn đời. Nghĩ đến những điều này, Trình Cảnh Mặc thấy những vất vả trước kia đều chẳng là gì cả.
Vu Hướng Niệm bất ngờ lại bị câu nói này làm cảm động.
“Trình Cảnh Mặc, anh đúng là đồ ngốc!” Mũi cô cay cay: “Trên đời này có rất nhiều cô gái tốt hơn em!”
“Họ tốt thì có liên quan gì đến anh? Anh chỉ cần mỗi mình em thôi.”
Vu Hướng Niệm mắt đỏ hoe, bĩu môi nói: “Em đang mang thai, rất dễ xúc động. Anh đừng nói những lời lừa gạt tình cảm nữa!”
“Được, vậy anh không nói nữa.”
Một bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới phẳng lì của cô, thắc mắc: “Sao bụng em vẫn chưa to lên chút nào?”
“Bây giờ đứa bé chỉ mới bằng một quả mận thôi, anh muốn bụng em to đến mức nào?” Vu Hướng Niệm đáp.
Trình Cảnh Mặc dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành một vòng tròn: “To như thế này ư?”
Vu Hướng Niệm nói: “Cũng gần gần thế.”
Nghĩ đến một sinh linh nhỏ bé, từ kích cỡ quả mận mà lớn lên thành một thai nhi, Trình Cảnh Mặc đột nhiên bật cười. Anh hôn lên trán cô: “Cảm ơn em, Niệm Niệm.”
Ngày hôm sau là chủ nhật.
Sáng sớm, Vu Hướng Niệm gọi điện về nhà, kể cho mẹ nghe tình hình ở đây. Triệu Nhược Trúc vừa nghe đến Tống gia ở Thượng Hải, vô cùng kinh ngạc.
“Con chắc chắn ba của Trình Cảnh Mặc là Tống gia ở Thượng Hải sao?” Triệu Nhược Trúc vẫn không thể tin được, hỏi lại một lần nữa.
“Vâng, mẹ ruột của anh ấy nói thế.” Vu Hướng Niệm hỏi: “Tống gia ở Thượng Hải thì sao hả mẹ?”
Triệu Nhược Trúc nghĩ một lát rồi nói: “Hồi đó, Tống gia chính là một đại phú hào, còn có quan hệ họ hàng với cấp cao trong chính quyền Quốc Dân Đảng. Con nghĩ xem, nếu không có chút gia thế thì làm sao có thể mang theo tiền bạc cả nhà chạy ra nước ngoài được?”
Vu Hướng Niệm đáp: “Thật không ngờ, Cảnh Mặc lại sinh ra trong một gia đình như vậy.”
Triệu Nhược Trúc lại hỏi: “Thế Cảnh Mặc có định nhận lại ba mẹ ruột không?”
“Hình như anh ấy không định nhận.”
Triệu Nhược Trúc nói: “Trình Cảnh Mặc mà có gia thế như vậy, sau này tiền đồ sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Vu Hướng Niệm trả lời: “Cảnh Mặc không để ý đến gia thế, cũng không ham hố tài sản của Tống gia.”
Triệu Nhược Trúc giận lây: “Không ham hố là một chuyện, nhưng không thể để kẻ xấu được lợi! Thằng anh trai không có quan hệ m.á.u mủ kia của nó đã hưởng thụ những thứ lẽ ra thuộc về nó, còn muốn lấy mạng nó nữa! Người như vậy, một đồng cũng không được cho, còn phải đuổi nó ra khỏi Tống gia!”
Vu Hướng Niệm cũng nghĩ như vậy, nhưng mọi thứ của Tống gia do vợ chồng Tống Hoài Khiêm quyết định, họ muốn cho ai cũng không đến lượt cô nhúng tay. Còn về phần Tống Thiếu Thuần, Trình Cảnh Mặc đã dặn cô đừng can thiệp, anh và Vu Hướng Dương sẽ tự tìm cách xử lý.
Bốn người chơi một ngày trong thành phố, đến tối mới đưa Vu Hướng Niệm về trường.
Khi ba người trở lại khách sạn, Lâm Vận Di và Lâm Dã đã đợi sẵn ở đó. Vu Hướng Dương nhanh chóng chuồn về phòng mình. Trình Cảnh Mặc bất đắc dĩ dẫn mẹ con Lâm Vận Di vào phòng.
Lần này, Lâm Vận Di không nói nhiều, chỉ mang đến cho anh rất nhiều đồ ăn, trái cây, thực phẩm chức năng, dặn anh phải tẩm bổ cho khỏe mạnh.
Ngày hôm sau, thứ Hai, Trình Cảnh Mặc đang bàn bạc với Vu Hướng Dương về cách đối phó với Tống Thiếu Thuần, thì Lâm Dã hớt hải chạy đến.
“Anh… Tống Thiếu Thuần đã ăn trộm đồ của ba em rồi bỏ trốn rồi!”
Thái độ của Lâm Dã khiến hai người họ sững lại.