Một lát sau, Vu Hướng Dương bất mãn nói: “Trộm đồ nhà cô, sao cô không báo công an, lại chạy đến tìm chúng tôi làm gì?”
Lâm Dã vừa thở hổn hển vừa nói: “Bố em bảo, muốn mời hai người đến nhà xem xét, giúp đuổi theo hắn.”
Vu Hướng Dương thẳng thừng từ chối: “Không đi!” Họ không muốn dính dáng vào chuyện gia đình nhà họ Tống.
Lâm Dã lại nói tiếp: “Bố em nghi ngờ hắn có liên hệ với đặc vụ địch. Ông ấy đã báo cáo với Cục điều tra, và đang chờ các đồng chí bên Cục đến. Ông ấy bảo em đến mời hai người.”
Vừa nghe Tống Thiếu Thuần có liên quan đến đặc vụ địch, Vu Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc lập tức cảnh giác. Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng đứng dậy.
Lâm Dã bị Vu Hướng Dương vừa đẩy vừa kéo ra khỏi phòng. Trình Cảnh Mặc rời đi nhưng không quên dặn Tiểu Kiệt: "Con ngủ trước đi, nếu có chuyện gì thì tìm quầy lễ tân nhé."
Hai người nhanh chóng chạy xuống cầu thang, không thèm để ý đến Lâm Dã đang gọi với theo sau lưng. Vu Hướng Dương đạp xe đạp chở Trình Cảnh Mặc, bàn chân đạp nhanh đến mức muốn bốc khói.
Một chiếc ô tô màu đen nhanh chóng đuổi kịp bọn họ. Lâm Dã thò đầu ra khỏi cửa sổ ghế phụ, chưa kịp nói, Vu Hướng Dương đã nói trước:
“Có xe sao không nói sớm! Còn bắt chúng tôi đạp xe thế này?!”
Lâm Dã đáp: “Em có nói! Nhưng hai người chạy nhanh quá, không nghe thấy!”
Vu Hướng Dương phanh gấp xe đạp, cùng Trình Cảnh Mặc đồng thời nhảy xuống. Chiếc xe vừa dừng hẳn, Vu Hướng Dương đã kéo cửa ghế phụ ra, đẩy Lâm Dã xuống: “Chúng tôi đang gấp, cô đạp xe đi.”
Lâm Dã ngoan ngoãn xuống xe, hì hục hì hục đạp theo chiếc ô tô đang tiến về phía trước.
Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương đến nhà họ Tống, các đồng chí thuộc Cục điều tra đã có mặt ở đó, đang thẩm vấn Mẫn Thanh Thanh. Cô ta khóc lóc, nói không biết Tống Thiếu Thuần đi đâu, cũng không biết hắn có liên lạc với đặc vụ địch.
Khoảng thời gian này, Tống Thiếu Thuần vẫn luôn nằm viện. Vì vết thương không nghiêm trọng, Mẫn Thanh Thanh chỉ ở lại chăm sóc hắn ban ngày, tối lại về nhà. Sáng nay, cô ta đến bệnh viện thì phát hiện Tống Thiếu Thuần đã không còn ở đó. Cô ta cũng không nghĩ nhiều, cho rằng hắn có việc ra ngoài, ai ngờ một ngày vẫn không thấy hắn trở về.
Khi Lâm Vận Di về nhà từ chỗ làm, bà phát hiện những giấy tờ ở tủ của mình đã biến mất. Đó là những phiếu gửi tiền ở ngân hàng nước ngoài. Tống Hoài Khiêm cũng phát hiện hai tập tài liệu đã bị mất, đó là tài liệu nghiên cứu và phát triển của căn cứ Tây Bắc, thuộc loại bí mật.
Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương đi kiểm tra phòng làm việc và phòng ngủ. Các ổ khóa vẫn còn nguyên, không có bất kỳ dấu vết nào của việc bị cạy. Xem ra Tống Thiếu Thuần là một bậc thầy về mở khóa, bảo sao hắn có thể không để lại dấu vết gì nhét tình báo vào vali của Trình Cảnh Mặc.
Các đồng chí Cục điều tra đến bệnh viện, được y tá trực ban cho biết: Mấy ngày nay, cứ 7 giờ tối là Tống Thiếu Thuần sẽ ra vườn hít thở không khí. Có người nhìn thấy hắn từng tiếp xúc với một người đàn ông lớn tuổi hơn, mỗi lần chỉ khoảng ba đến năm phút.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy Tống Thiếu Thuần đã mang theo tiền bạc và tài liệu bí mật để bỏ trốn.
Mẫn Thanh Thanh tức giận mắng nhiếc: “Tại tôi lén nghe bố mẹ chồng nói chuyện rồi kể lại cho Tống Thiếu Thuần, ai ngờ hắn lại lấy đi những thứ này, bỏ lại hai mẹ con tôi mà đi!”
Tống Hoài Khiêm và Cục trưởng Cục điều tra Kỳ Tuyết Sơn đi vào phòng làm việc bàn bạc.
Mười phút sau, hai người bước ra. Tống Hoài Khiêm đi đến trước mặt Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương: “Trình Cảnh Mặc, Vu Hướng Dương, chuyện này tôi muốn nhờ hai cậu, đi cùng chúng tôi để bắt Tống Thiếu Thuần.”
Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương đều muốn làm việc này, nhưng có các đồng chí thuộc Cục điều tra ở đây, họ lại là người ngoài.
Tống Hoài Khiêm nhìn ra sự băn khoăn của họ. Ông nói thêm: “ Tôi và Cục trưởng Kỳ đã bàn bạc, ông ấy sẽ dẫn theo một thuộc cấp, năm người chúng ta cùng đi.”
Hai người không chần chừ nữa. Mọi người lập tức lên đường.
Chuyến đi này không biết khi nào mới trở về. Trước khi đi, Trình Cảnh Mặc đã nhờ Lâm Vận Di đến khách sạn đón Tiểu Kiệt về nhà họ Tống chăm sóc mấy ngày. Anh cũng nhờ Lâm Dã nhắn lại với Vu Hướng Niệm, rằng anh đi làm nhiệm vụ, khi nào về sẽ đến trường học tìm cô.
Tống Thiếu Thuần bỏ trốn, chỉ có một lộ trình. Hắn mang theo phiếu gửi tiền và ngọc bội, điểm đến cuối cùng của hắn chắc chắn là nước ngoài. Để ra nước ngoài, hắn phải qua Hương cảng. Từ Hương cảng, hắn sẽ đi thuyền ra nước ngoài. Thời điểm này, Hương cảng chưa mở cửa, hắn chỉ có thể nhập cảnh trái phép qua cảng Quảng Thành. Họ phải bắt được hắn ở Quảng Thành, một khi hắn đã đến Hương cảng, mọi chuyện sẽ rất khó khăn.
Tống Thiếu Thuần đã về nhà trộm tài liệu và bỏ trốn vào ban ngày. Tính thời gian, hắn đã xuất phát sớm hơn họ khoảng bảy đến tám tiếng. Vì Tống Thiếu Thuần muốn rời khỏi đại lục càng sớm càng tốt, hắn chắc chắn sẽ không ngừng nghỉ. Muốn đuổi kịp hắn, họ sẽ gặp chút khó khăn.
Từ Bắc Kinh đến Quảng Thành, đi tàu hỏa là thuận tiện nhất, nhưng cũng mất hơn ba mươi tiếng. Mọi người mua vé của chuyến tàu gần nhất, nhanh chóng lên đường.