Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 10

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Mời Quý độc giả vào bên dưới

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

Quản gia khụy gối xuống, nhìn thẳng vào Giang Thầm, dịu dàng nở nụ cười, rồi vươn tay ra: "Xin chào cậu chủ nhỏ, tôi tên là Trần Khải.”

Giang Thầm nép sát sau lưng Hồ Trân Trân, khẽ ngẩng đầu nhìn cô.

Hồ Trân Trân nhìn cậu trìu mến, nắm lấy bàn tay cậu bé khẽ bóp nhẹ động viên, giọng nói dịu dàng: "Chào chú Trần đi con.”

Lúc này Giang Thầm mới lí nhí mở miệng: "Xin chào chú Trần.”

"Xin chào, cậu chủ nhỏ", vẻ mặt của Trần Khải vẫn không hề thay đổi, vẫn duy trì nụ cười dịu dàng.

Hồ Trân Trân trong lòng thầm tán thưởng anh ta. Đúng là quản gia được hệ thống chọn, ngay cả việc dỗ dành trẻ con cũng kiên nhẫn đến thế.

"Được rồi, lên xe, chúng ta về thôi."

Một chiếc xe hơi sang trọng đến mức này thực sự hiếm khi xuất hiện ở khu vực nhà tang lễ buồn tẻ này.

Chiếc xe vừa dừng bánh chưa lâu, đã có những người hiếu kỳ thích xem náo nhiệt xúm lại gần.

"Này, có thấy bên ngoài có một chiếc RollsRoyce không? Nhìn mà xem, không có vài con số 0 thì đừng hòng tậu được đâu!"

Cậu trai trẻ kia vừa khoa trương khoa tay múa chân vừa nói.

"Thật sao? Người giàu có như thế lại vãng lai nhà tang lễ của chúng ta sao?"

" Tôi lừa cậu làm gì chứ! Cậu tự mình đi ra ngoài xem một chút đi, ở ngay cửa đó. Đích thân đến đón một mỹ nhân, người đẹp còn dắt theo một đứa nhỏ. Chắc là thân thích nào đó của gia đình có tang ở đây thôi."

Giang Lâm đang hí hửng nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, nghe thấy những lời đó, bà ta tò mò ngẩng đầu lên.

Mỹ nhân dắt theo đứa nhỏ là sao chứ? Chẳng lẽ lại là Hồ Trân Trân vừa rời đi?

Trái tim bà ta đột nhiên thót lại. Lại nghe thấy người bên cạnh nói: "Chiếc xe kia ít nhất cũng phải vài chục tỷ đồng. Nhưng nhìn qua có khi là phiên bản giới hạn, có khi còn đội giá lên gấp nhiều lần. Ôi, đời này tôi không cầu mong sở hữu RollsRoyce, chỉ cần được lái thử dạo quanh hai vòng thôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi.”

Vài chục tỷ đồng!

Trong đầu Giang Lâm chỉ còn lại con số kinh hoàng này.

Giang Lâm vội vàng bật dậy, làm hai nhân viên đang trò chuyện gần đó giật mình thót tim.

"Cái xe đó, nó đậu ở đâu?!"

Người nhân viên bị bà túm lấy suýt ngã nhào, thấy vẻ mặt kích động của bà, cũng không dám càu nhàu mà chỉ tò mò hỏi lại.

"Sao vậy ạ? Dì quen chủ chiếc RollsRoyce đó sao?"

"Nó ở đâu?"

Giang Lâm nóng ruột như lửa đốt, nhưng cô nhân viên kia cứ nhất quyết hỏi tới hỏi lui chuyện bà có quen chủ xe không.

Sau mấy lần gặng hỏi, cô nhân viên mới chịu đáp: "Dạ, ngay cửa chính ạ. Nếu dì quen biết chủ xe đó, hay là giúp cháu mượn một lúc được không? Cháu chỉ muốn chạm thử vào vô lăng thôi, xem như được toại nguyện một lần trong đời... Ấy! Dì ơi, đừng đi vội thế!"

Đã năm sáu năm Giang Lâm không vận động mạnh, giờ đây bà dốc hết sức bình sinh chạy vọt ra cửa. Vừa lúc đó, bà nhìn thấy bóng dáng Hồ Trân Trân đang bước lên chiếc xe sang trọng.

Ngay lập tức, trong lòng dâng lên niềm hối hận.

Xong đời rồi! Bán thằng bé Giang Thầm này quả là một món hớ nặng!

Vừa nãy còn hí hửng vì 50.000 tệ, giờ đây Giang Lâm hối hận đến tím cả ruột gan.

Bà ta làm sao ngờ được, cái thằng Giang Hoa hơn ba mươi tuổi đầu mà lại vớ được một người phụ nữ giàu có đến thế làm vợ!

"Khoan đã! Cô Hồ ơi, đợi tôi chút!"

Cơn hối tiếc và không cam tâm khiến bà ta liều mạng đuổi theo chiếc xe vừa lăn bánh, nhưng cuối cùng chỉ hít đầy một bụng khói bụi.

Chiếc xe mới nổ máy, tốc độ chưa nhanh, tài xế đã kịp chú ý thấy Giang Lâm. Anh ta liếc nhìn Hồ Trân Trân, chờ đợi chỉ thị.

"Thưa cô chủ, phía sau có người đang đuổi theo xe, là người quen của cô ạ?"

Hồ Trân Trân chỉ liếc qua gương chiếu hậu một cái. Thấy rõ là ai, cô dứt khoát đáp lời.

"Không phải, đi thôi."

Giang Lâm đuổi theo được một trăm mét, chiếc xe rẽ rồi biến mất trước mắt bà.

Nhớ đến tờ đơn đoạn tuyệt quan hệ mà mình đã ký, tim Giang Lâm quặn thắt lại.

Nếu không tự tay viết đơn đó, mỗi tháng bà ta đã có thể nghiễm nhiên đòi Hồ Trân Trân chu cấp một khoản tiền sinh hoạt khổng lồ!

Giang Lâm càng nghĩ càng hối hận không thôi, bà ta đứng giữa đường, đ.ấ.m thùm thụp vào lồng n.g.ự.c mình.

Tuổi đã cao, lại lâu năm không vận động mạnh, chạy thục mạng khiến cơ thể bà không chịu nổi. Thêm vào cú sốc tinh thần, Giang Lâm trợn ngược mắt, ngã vật xuống đường bất tỉnh nhân sự.

"Dì ơi, dì có sao không?! Ai đó gọi xe cứu thương mau lên!"

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 10