Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 11

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Trong xe cực kỳ yên tĩnh, không ai nói chuyện.

Giang Thầm lặng lẽ buông tay cô ra, co mình ngồi im lìm ở ghế bên cạnh.

Hồ Trân Trân liếc nhìn cậu bé, trong lòng bỗng dâng lên chút tò mò.

[Tiểu Kim, hiện tại độ thiện cảm của Giang Thầm dành cho tôi là bao nhiêu rồi?]

Trứng Vàng Nhỏ hiện lên một biểu cảm đáng thương: [Chỉ vỏn vẹn một điểm thôi, ký chủ.]

Hồ Trân Trân nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

[Bao nhiêu? Chỉ một điểm?]

Rõ ràng cô vừa xoa đầu, vừa nắm tay, lại còn dùng giọng điệu dịu dàng như thế mà đứa trẻ vẫn không hề xao động chút nào.

Hồ Trân Trân nhìn Giang Thầm bằng ánh mắt phức tạp.

Quả không hổ danh Ảnh đế trẻ tuổi nhất, từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú diễn xuất. Cô cứ ngỡ Giang Thầm đã bắt đầu có chút dựa dẫm vào mình, nào ngờ lại bị con số một điểm thiện cảm kia tát thẳng vào mặt.

Giang Thầm nhận ra ánh mắt của Hồ Trân Trân, cậu rụt rè liếc nhìn cô một cái.

Hồ Trân Trân lập tức nở nụ cười.

Thôi được rồi, cho dù cậu nhóc có đang diễn kịch hay không, thì suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ.

"Sao vậy Tiểu Thầm, con say xe sao?"

Giang Thầm lắc đầu, ánh mắt lại dán chặt ra ngoài cửa sổ.

Cậu đang quan sát con đường bên ngoài.

Giang Thầm từng xem trong phim ảnh, những cảnh sát dày dặn kinh nghiệm thường nhớ rất rõ đường đi, để lỡ có bị bắt cóc hay lạc đường cũng có thể tìm lối về.

Giang Thầm theo bản năng cũng làm như vậy.

Khi đến biệt thự và bước xuống xe, đầu óc nhỏ bé của cậu bé đã ngay lập tức hiểu ra lý do mình lại làm như vậy.

Cậu muốn rời đi.

Căn biệt thự lộng lẫy trước mắt to lớn hơn bất cứ ngôi nhà nào Giang Thầm từng ở, nhưng cậu bé bước vào với một vẻ mặt hoàn toàn không hề vui vẻ. Hồ Trân Trân càng giàu, cậu càng cảm thấy gánh nặng trả ơn nuôi dưỡng nặng trĩu. Giang Thầm thầm tự tính toán, cậu đã nợ mẹ kế tận 50.000 tệ. Giờ lại sống trong biệt thự hoành tráng thế này, mỗi ngày số nợ ấy sẽ cứ thế chất chồng lên. Cứ đà này, cậu còn chưa kịp lớn đã bị nợ nần làm cho kiệt sức rồi.

Giang Thầm hít một hơi thật sâu. Không được, cậu không thể sống ở trong biệt thự này dù chỉ là một ngày. Còn về chứng bệnh 'tâm thần' của mẹ kế, ừm... nhìn qua thì có vẻ không quá nghiêm trọng. Chờ khi mình lớn lên, cậu nhất định sẽ tìm kiếm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho cô ấy, trong khả năng của mình.

Hồ Trân Trân nghe thấy tiếng hít sâu của cậu, theo bản năng cho rằng cậu đang kinh ngạc, cô ưỡn n.g.ự.c tự hào. "Thế nào, biệt thự của mẹ đẹp lắm đúng không?"

"Đẹp, đẹp ạ." Giang Thầm bật chế độ khen cho có lệ.

Hồ Trân Trân hoàn toàn không nhận ra những d.a.o động cảm xúc nhỏ của cậu bé, cô đang say mê đắm chìm trong chuyến tham quan biệt thự của riêng mình. Đây là khu biệt thự xa hoa nhất thành phố S, vừa mới xây xong hai năm trước. Những người có thể sở hữu đều là những người có tiền, có quyền, có thế. Ngay cả giới nhà giàu mới nổi, dù có tiền cũng khó mà chen chân vào đây được.

Hồ Trân Trân vừa đi, Trứng Vàng Nhỏ trong đầu đã bắt đầu "thuyết minh" về khu vực này cho cô.

[Cho nên bàn tay ký chủ thật sự may mắn, ngài đã rút được ngôi biệt thự tốt nhất!]

Hồ Trân Trân híp mắt cười, tò mò hỏi nó: [Trứng Vàng Nhỏ, mày bảo căn nhà này cần phải có quyền có tiền có thế mới mua được, vậy tao làm sao mà tậu được nó vậy?]

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 11