Trứng Vàng Nhỏ "vỗ vỗ" vào thân hình vỏ trứng của nó: [Hệ thống đã sắp xếp ổn thỏa cho ngài. Thân phận hiện tại của ngài là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hồ vừa mới chuyển đến từ phương Nam. Trong tiềm thức của mọi người, nhà họ Hồ là một thế lực lớn, có quyền có tiền, đương nhiên ngài sẽ có tư cách mua.]
[Thì ra là như thế.] Xem ra tiền của hệ thống cũng phải tuân thủ quy tắc của thế giới này, Hồ Trân Trân thầm gật gù hiểu ra.
[Vậy phía nam thật sự có một nhà họ Hồ sao?]
Trứng Vàng Nhỏ "gãi gãi đầu": [Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.]
Ngay cả hệ thống cũng không rõ ràng, huống hồ là những người giàu có ở địa phương thành phố S. Hồ Trân Trân chợt nhận ra mình đã nắm được một điểm yếu chí mạng. Nhưng đối với cô mà nói, danh tính bịp bợm này tạm thời không có ích gì.
"Đi thôi, Tiểu Thầm, mẹ dẫn con đi chọn phòng."
Biệt thự có tổng cộng bốn tầng, tầng hầm là gara, mặt bằng 400 mét vuông. Phòng của chủ nhà đều chủ yếu tập trung ở tầng hai hoặc ba, có thể đi bằng cầu thang bộ và thang máy.
Hồ Trân Trân bước lên cầu thang bộ, dáng vẻ hăm hở như một người đang đi khám phá. Dù phòng ngủ chính ở tầng ba đã được sắp xếp sẵn trước khi cô dọn vào nên không còn niềm vui chọn phòng, Hồ Trân Trân vẫn quyết định cùng Giang Thầm trải nghiệm cảm giác này.
Nhưng Giang Thầm, cậu bé đang nắm tay cô, lại có những suy nghĩ hoàn toàn khác. Cậu đang quan sát địa hình, xem phòng nào dễ dàng chạy trốn nhất. Điều này là quá khó khăn với một đứa trẻ 8 tuổi. Giang Thầm chưa được đào tạo bài bản, cũng chưa từng được đọc sách liên quan, vì vậy chỉ dựa vào trực giác của mình để phán đoán. Cho nên cậu chọn một căn phòng có cửa sổ cực lớn.
"Căn phòng này..."
Giang Thầm vừa dứt lời, quản gia đã lập tức hiểu ý cậu.
"Cậu chủ nhỏ muốn chọn phòng này thì để tôi giới thiệu cho cậu một chút về căn phòng này."
"Hệ thống đèn trong căn phòng này được thiết kế âm tường, công tắc đặt ngay đầu giường của cậu chủ, rất tiện để bật tắt trước khi đi ngủ..."
Hồ Trân Trân đặt hai tay lên bệ cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Từ vị trí này, cô có thể bao quát cả hồ nước xanh biếc trong khu biệt thự và công viên nhỏ ven hồ, một khung cảnh nên thơ, tươi đẹp.
Đắm mình vào thiên nhiên dường như có thể xoa dịu tâm hồn con người. Vô thức, khóe môi Hồ Trân Trân cong lên một nụ cười nhẹ, ánh mắt cô dõi theo mặt hồ gợn sóng.
Giang Thầm lúc này chỉ cao ngang eo cô. Hai bàn tay bé xíu của cậu bám chặt vào mặt kính cửa sổ, để lại hai dấu tay mờ mờ đáng yêu.
Có vẻ như cậu bé rất yêu thích căn phòng này.
Hồ Trân Trân khẽ thở phào nhẹ nhõm, tạm thời giao Giang Thầm cho quản gia Trần Khai, rồi cô tự mình đi sang phòng khác.
Sau khi cô rời đi, Giang Thầm lập tức quay mặt đi. Trên gương mặt nhỏ nhắn của cậu không hề lộ ra chút háo hức hay mong đợi nào, thay vào đó là một vẻ sầu lo không hề phù hợp với lứa tuổi của một đứa trẻ.
Trần Khai nhìn thấy tất cả, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên, nhưng trong lòng ông đã thầm ghi nhớ sự bất thường này của cậu chủ nhỏ.
" Tôi sẽ dẫn cậu chủ đến phòng giải trí chơi một lát nhé."
Buổi tối, bảo mẫu đã dọn sẵn bữa ăn.
Ăn cơm xong, Giang Thầm bỗng nhiên thể hiện dáng vẻ tinh nghịch đúng như một đứa trẻ.
"Mẹ ơi, con có thể ra ngoài đạp xe được không ạ?"
Đây là lần đầu tiên Giang Thầm chủ động gọi cô là mẹ.
Cha cậu là Giang Hoa – một người đàn ông nổi tiếng lăng nhăng, còn mẹ ruột của cậu thì cô không rõ, có lẽ là một mỹ nhân. Dù Giang Thầm trông có vẻ gầy gò và nhỏ bé, nhưng thừa hưởng gen trội từ cả cha và mẹ, cậu bé vẫn sở hữu một gương mặt rất điển trai.
Giờ đây, cậu cố ý nở một nụ cười đáng yêu và ngoan ngoãn, càng khiến người khác khó lòng từ chối.
Hồ Trân Trân nhanh chóng điều chỉnh lại kế hoạch nuôi dạy con của mình.