Khi lướt đến bình luận này, đó cũng chính là suy nghĩ thật nhất của Tiểu Vũ.
Và anh ta không phải người duy nhất có suy nghĩ như vậy.
Đương nhiên, các cư dân mạng khác cũng nghi ngờ về tính chân thực của những lời khen đó. Một nhóm người đồng loạt "khủng bố" hộp tin nhắn của Tiểu Vũ.
Là một blogger, dĩ nhiên phải biết nắm bắt những xu hướng, những "cơn sốt" mới.
Tiểu Vũ làm sao có thể bỏ qua một tin tức nóng hổi đến thế.
Hơn một trăm tin nhắn đổ về dồn dập, anh ta không chần chừ, lập tức lên chợ đen để lùng mua vé vào Lâu Đài Chó với giá cắt cổ.
Cho dù đó là một địa điểm thu hút khách du lịch hay một buổi biểu diễn của minh tinh đình đám nào, miễn là có chút tiếng tăm, kiểu gì cũng có người rao bán vé trên chợ đen.
Tiểu Vũ không phải là kẻ tùy tiện chịu bỏ ra cái giá cao gấp mười lần như thế chỉ để mua một tấm vé, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Với một blogger, tốc độ nắm bắt thông tin nóng trên mạng là yếu tố then chốt.
Nếu anh ta cứ mất thời gian xếp hàng chờ mua vé, công chúng sẽ nhanh chóng mất đi sự hứng thú với chủ đề này.
Nhưng không ngờ, sau khi hỏi qua ba người bán vé "quen mặt" trên chợ đen, câu trả lời đều đồng nhất: " Tôi cũng không có vé."
"Không phải chứ? Vé khó đến mức vậy sao? Ngay cả dân buôn vé trên chợ đen như mấy ông cũng không có ư?"
Tiểu Vũ nhanh chóng đăng một bài lên trang cá nhân và các nền tảng mạng xã hội khác. Sau năm tiếng chờ đợi mòn mỏi, cuối cùng anh ta cũng tìm được người sẵn lòng bán vé cho mình.
Điều này khiến anh ta vô cùng hiếu kỳ.
Chẳng lẽ công viên giải trí này thật sự xuất sắc đến thế sao?
Tuy nhiên, dù sao đây cũng chỉ là một công viên giải trí trong nhà. Công viên trong nhà thì làm sao có nhiều trò chơi mạo hiểm được chứ, như thế thì làm sao mà vui vẻ " đã đời" được?
Mang theo đầy sự hoài nghi, Tiểu Vũ đã lái xe đến thành phố S.
Khi đến trung tâm thương mại nơi Lâu Đài Chó tọa lạc, Tiểu Vũ có chút thất vọng.
Ngoài sự hoành tráng thì trung tâm thương mại này chẳng khác gì bao chốn mua sắm quen thuộc khác. Suy cho cùng, vẫn chỉ là một địa điểm kinh doanh mà thôi.
Anh ta bắt đầu mở phát sóng trực tiếp, những người tò mò nhanh chóng bấm vào xem.
"Chào mọi người, chúc buổi chiều vui vẻ nhé! Hiện tại tôi đang có mặt tại Thành phố S, chính xác là ngay dưới chân Lâu Đài Chó nổi tiếng dạo gần đây."
Tiểu Vũ nở một nụ cười chuyên nghiệp, nhấc điện thoại lên và bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp của ngày hôm nay.
" Tôi nghe nói đồ ăn ở Lâu Đài Chó hoàn toàn miễn phí. Tôi không định ăn uống gì nhiều đâu, chỉ nhân tiện ghé qua để xem tay nghề đầu bếp ở đây thế nào thôi."
Tuy nói vậy, nhưng thực tế anh ta sợ đồ ăn ở đó quá khó nuốt.
Thực ra, khi bụng đói meo thì món gì cũng hóa thành mỹ vị.
Tiểu Vũ là một người khá kén chọn. Khi mới bắt đầu làm blogger, anh ta luôn đưa ra những nhận xét chân thực dựa trên cảm nhận của mình. Nhưng dần dần về sau, anh ta cũng đã học được kinh nghiệm.
Nếu những món anh ta ăn khi đói bụng mà vẫn cảm thấy rất khó ăn, không thể nào nuốt trôi, vậy thì anh ta có thể nhận xét rằng thức ăn ở đây " không mấy ngon miệng".
Với những món ăn chỉ ở mức tàm tạm, anh ta sẽ nhận xét bằng cụm từ " không tồi".
Cả phòng livestream đều nín thở chờ đợi lời nhận xét của anh ta.
Ai nấy đều khoái xem kịch vui, đặc biệt là khi chứng kiến người khác bị lừa gạt, họ liền cảm thấy bản thân thật thông thái, như thể có thể nhìn thấu mọi chuyện trên đời.
"Xem đi, là giả đấy."
Đó là câu nói cửa miệng quen thuộc trong các buổi livestream của anh ta.
Hôm nay, trong phòng livestream, cũng có một đám đông háo hức chờ đợi câu nói ấy.
Tiểu Vũ liếc nhìn con số người xem đang tăng vọt trong phòng livestream, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười tươi rói.
Buổi livestream chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng độ hot đã vượt xa gấp mấy lần những lần trước. Đợi đến khi anh ta chính thức bước vào, không chừng sự chú ý còn bùng nổ hơn nữa.
Quả không uổng công anh ta đã vượt đường xa, lao từ thành phố A đến đây suốt đêm.
Lượng người xem đông đảo cũng kéo theo những luồng ý kiến trái chiều dữ dội.
Ngoài lượng fan trung thành của Tiểu Vũ, buổi livestream còn thu hút đông đảo những người từng ghé thăm Lâu Đài Chó.
Họ là những vị khách đầu tiên, từng được đắm chìm trong bầu không khí độc đáo của Lâu Đài Chó và hoàn toàn mê mẩn công viên giải trí có một không hai này.
Ban đầu, họ cứ nghĩ sẽ cùng streamer này cảm nhận lại lần nữa cái không khí tuyệt vời đó.
Thế nhưng, vừa bước vào phòng livestream, họ lập tức "sôi máu" vì những bình luận khiếm nhã.
[Vừa mở miệng đã phán ‘lừa đảo bọn ngốc’? Bên trong tuyệt vời lắm đó, chưa đi thì đừng vội phán xét!]
Lý Tiêu Hàm chính là một trong số những người ấy. Bạn cùng phòng của cô vừa bước vào đã cảm nhận ngay bầu không khí căng thẳng, kèm theo tiếng gõ bàn phím lạch cạch không ngừng.
Tiểu Diệp Tử đang nằm trên giường, say sưa xem TV, nghe tiếng gõ phím liên hồi không ngớt, liền bật cười khúc khích: "Ai đã chọc giận 'đại hiệp' nhà ta, khiến 'ngài' phải vận dụng tuyệt kỹ gõ phím vang danh khắp giang hồ như thế?"
"Má ơi, cạn lời thật sự! Họ cứ nói những người đến Lâu Đài Chó đều là kẻ ngốc, tớ chịu hết nổi rồi. Chính cái lũ người kia mới là đồ ngốc! Lâu Đài Chó chơi cực kỳ vui đó!"
Tiểu Diệp Tử chỉ nhướng mày, không nói lời nào, cũng chẳng tỏ vẻ tin hay không tin.
Kể từ khi trở về từ Lâu Đài Chó, Lý Tiêu Hàm cứ lặp đi lặp lại câu này ít nhất sáu lần mỗi ngày.
Lý Tiêu Hàm cố gắng gạt bỏ những bình luận tiêu cực đang đập vào tai, tự nhủ: "Cứ chờ chút nữa Tiểu Vũ bước vào đi, bọn họ sẽ biết Lâu Đài Chó 'chất' đến mức nào!"
" Đúng đó! Lát nữa bị 'vả mặt' không trượt phát nào, xem bọn họ còn dám mở miệng nói những lời đó nữa không!"
Lý Tiêu Hàm xoay phắt người, tiếp tục gõ bàn phím với vẻ mặt hậm hực, rõ ràng là cô vẫn còn chất chứa bao điều muốn nói.
Nhưng cô bạn cùng phòng chẳng để tâm, ánh mắt hoàn toàn dán chặt vào màn hình.
Tiểu Vũ quyết định tiến lên tầng cao nhất.
Tầng trên cùng không có thang cuốn, mọi khách tham quan đều phải leo thẳng lên cầu thang bộ và đi vào qua một lối duy nhất.
Một bức tượng khổng lồ sừng sững trấn giữ ngay lối vào. Cô bạn cùng phòng không khỏi thốt lên kinh ngạc: "Wow, cánh cửa Lâu Đài Chó này thật sự quá tinh xảo!"