Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 130

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Mời quý độc giả vào bên dưới

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

Lợi nhuận từ việc buôn bán hôm nay gấp đôi mấy ngày trước đó.

Tâm trạng dì Lý cũng vui vẻ hơn nhiều, nhưng nghĩ đến những ngày về sau, lòng dì lại vô cùng sầu não.

Dì ấy trò chuyện với người chủ quán kẹo hồ lô đang rảnh rỗi ở bên cạnh.

"Ông có nghe ngóng được ai đã mua tòa nhà này không? Sao lại có người chịu mua cái nơi tồi tàn này chứ?"

"Ai mà biết được? Chắc là kẻ ngốc nào đó chứ. Xung quanh đây toàn là những quán ăn nhỏ ven đường, làm sao mà phát triển thành kinh doanh lớn được?"

Hồ Trân Trân vừa đến đây để mua một vài món đồ trang sức và tiện thể mua lạp xưởng thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện này. Cô ho khan một tiếng. Trần Khai ở phía sau lập tức vỗ nhẹ vai cô, lo lắng hỏi: "Bà chủ, ngài có sao không?"

"Không sao." Hồ Trân Trân thản nhiên nói với chủ quán: "Cho tôi hai cây lạp xưởng, một cây cay, một cây không cay."

Cũng do cô lâu rồi chưa ăn lạp xưởng, nên mới ghé qua đây.

Thật không ngờ, cô lại vô tình nghe được những lời chủ quán nói về mình như vậy.

Hồ Trân Trân chỉ im lặng, khẽ quay đầu liếc Tiểu Kim một cái.

Nếu không phải vì tình huống bất đắc dĩ, cô cũng chẳng ham hố gì tòa nhà này. Giờ công trình đã chuẩn bị khởi công, muốn thay đổi cũng không kịp nữa rồi. So với cô, cái công trình này đúng là rắc rối gấp bội phần.

Hừm...

Trong mắt người khác, có lẽ cô trông hơi ngốc nghếch thì phải.

Khi nghe thấy giọng nói của người đi cùng Hồ Trân Trân, dì Lý đang say sưa trò chuyện bỗng nhiên im bặt.

Trần Khai đã để lại cho bà một ấn tượng cực kỳ mạnh mẽ, đến giờ vẫn khắc sâu trong tâm trí.

Mặc vest chỉn chu, đi giày da bóng loáng, phong thái lịch lãm, loại người này ít nhất cũng phải là lãnh đạo cấp cao trong mắt dì Lý.

Dì không ngờ hôm nay lại gặp lại anh ta ở đây, và càng bất ngờ hơn khi anh ta lại tỏ ra vô cùng cung kính với người phụ nữ trẻ trước mặt.

Dì Lý chuyển sự chú ý sang Hồ Trân Trân, đồng thời nghe được loáng thoáng cuộc trò chuyện khe khẽ của nhóm khách trẻ tuổi ở bàn bên.

"Ôi, cái túi đó là phiên bản giới hạn mùa xuân năm nay đó hả?"

"Trời đất ơi!" Một cô gái khác giơ điện thoại lên, mắt trợn tròn kinh ngạc: "Nhìn cái đồng hồ trên tay chị ấy kìa. Chiếc đồng hồ đó phải có giá cả triệu đô la đấy!"

"Không đời nào! Giới nhà giàu như vậy mà cũng mê ăn lạp xưởng sao?"

Hai cô gái trẻ đối diện, trông giống hệt nhau, khi nhìn thấy khí chất toát ra từ Hồ Trân Trân, lập tức đoán được đây chắc chắn không phải hàng giả.

Nhưng giọng điệu của họ lại đầy vẻ chua chát: "Xem ra gu ăn uống cũng chẳng khác mình là bao nhiêu nhỉ…"

Một cô gái khác cũng lập tức nói chen vào: "Dù giàu nứt đố đổ vách đến mấy, thì cũng chẳng khác tụi mình là bao!"

Cô ta vừa ghen tị liếc nhìn chiếc đồng hồ, vừa dõi mắt về phía Hồ Trân Trân, lẩm bẩm: " Nhưng nhìn gương mặt này sao thấy quen quen? Chẳng lẽ là người của công chúng?"

"Không đời nào! Ngôi sao hạng B, hạng C làm sao mua nổi mấy thứ này. Nếu là đại minh tinh, chắc chắn tớ phải nhận ra chứ. Mà trong bữa tối từ thiện mấy hôm trước, A Kiệt..."

Nói đến đây, cô ta đột ngột khựng lại, rồi liếc nhanh sang Hồ Trân Trân một cái, bất ngờ đến nỗi phải vội vàng đưa tay che miệng.

Thế nhưng, cô ta vẫn không thể kiềm được một tiếng hét chói tai vang lên, nghe như tiếng còi báo động khẩn cấp.

Cô ta phấn khích tột độ, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô bạn: "Hồ Trân Trân! Nữ hoàng bất động sản, siêu phú bà đó!"

Tiếng hét của cô gái khá to, Hồ Trân Trân đương nhiên nghe thấy rõ mồn một. Cô tò mò liếc mắt sang, thấy hai cô gái trẻ đang ôm chặt lấy nhau, mặt đỏ bừng, đầu ghé sát vào nhau thì thầm to nhỏ gì đó.

À... cái hành động đó có vẻ là một trong những dấu hiệu của tình yêu tuổi trẻ.

Những cô gái trẻ đang chìm đắm trong tình yêu quả nhiên rất dễ phát ra những tiếng la hét bất ngờ như vậy.

Hồ Trân Trân khẽ cúi đầu, không khỏi thầm thở dài một tiếng.

Giới trẻ ngày nay yêu đương đúng là ngày càng cuồng nhiệt.

Mới chỉ suy nghĩ được vài giây, Hồ Trân Trân đã bị chính cô gái nhỏ vừa hét lên kia chặn lại.

"Xin hỏi, chị có phải là chị Hồ Trân Trân đó không ạ?"

"À, đúng vậy."

Thấy cô thừa nhận, cô gái lại không kiềm được mà hét lên lần nữa ngay trước mặt Hồ Trân Trân, vẻ mặt đỏ bừng vì phấn khích.

"Em xin lỗi ạ, đây là lần đầu tiên em được gặp người nổi tiếng bằng xương bằng thịt nên có hơi phấn khích quá. Chị Hồ, chúng em có thể chụp một tấm ảnh cùng chị được không ạ?"

Đây là lần đầu tiên Hồ Trân Trân nhận được một yêu cầu như vậy, cô hơi sửng sốt một chút rồi mới gật đầu đồng ý: "Được thôi."

Cô gái không thể ngờ thần tượng của mình lại đồng ý nhanh đến thế, vội vàng kéo cô bạn thân đang đứng ngơ ngác bên cạnh lại, cùng nhau xúm xít vây quanh Hồ Trân Trân.

Trần Khai đứng phía sau hơi sốt ruột không yên, dù sao thì cũng chỉ có mình anh ta đi cùng bà chủ.

Nếu hai cô gái này có bất kỳ ý đồ xấu nào, muốn làm hại Hồ Trân Trân, anh ta sẽ lập tức đuổi họ đi không chút nương tay.

Trần Khai thậm chí còn không dám chớp mắt lấy một cái, căng thẳng nhìn chằm chằm vào hai cô gái đang hớn hở chụp ảnh cùng Hồ Trân Trân.

Sau khi chụp ảnh xong, Hồ Trân Trân vô thức nói: "Chúc hai bạn mãi mãi hạnh phúc nhé!" khiến hai cô gái trẻ kia bất ngờ đến mức ngây người ra.

"Em cũng chúc chị hạnh phúc."

Cô gái đáp lời, nhưng ánh mắt vẫn còn ngơ ngác.

Hồ Trân Trân chợt nhận ra mình đã hiểu lầm, bất giác thấy ngượng, khe khẽ cựa quậy đầu ngón chân dưới đất. Cô nở một nụ cười thật tươi, vẫy tay chào tạm biệt hai người rồi nhanh chóng quay đi.

"Cô là Trân Trân phải không?"

Một giọng nói bất ngờ vang lên ngay bên cạnh khiến Hồ Trân Trân giật mình quay lại.

Cô nhìn sang thì thấy người vừa cất tiếng chính là dì bán mì xào quen thuộc.

Trần Khai đứng cạnh cũng nhận ra người dì này.

Dì Lý vô cùng phấn khởi, dì sống ở đại lộ Tây Kinh Môn, thường đến khu chợ đêm này bán đồ ăn vặt kiếm sống.

Hồ Trân Trân vốn đã rất nổi tiếng ở khu phố Tây Kinh Môn. Dù bệnh viện mới chưa chính thức đi vào hoạt động, nhưng các y bác sĩ ở đó đã thường xuyên khám bệnh miễn phí ngay trước cổng. Hầu như mọi người dân quanh đại lộ Tây Kinh Môn đều hết lời khen ngợi cô.

Lần trước dì Lý bị thương ở ngón tay, cũng đã đến đó để băng bó.

Từ lâu dì đã tò mò về "Hồ tổng" bí ẩn này, không ngờ hôm nay lại có cơ duyên gặp mặt trực tiếp. Niềm vui bất chợt dâng trào trong lòng dì.

" Tôi... tôi có thể chụp một tấm ảnh cùng cô được không?"

Dì Lý luống cuống lau hai tay vào chiếc tạp dề trước bụng, trông rất lo lắng. " Tôi chỉ muốn đăng lên mạng xã hội khoe thôi mà."

"Đương nhiên là được rồi ạ." Hồ Trân Trân liếc nhìn cái lòng nướng vừa xong, đành miễn cưỡng đưa nó cho Trần Khai giữ trước.

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 130