Dì Lý hào hứng đi tới, nhanh chóng cởi tạp dề ra, phủi nhẹ quần áo vài cái rồi đứng cạnh Hồ Trân Trân.
Người lớn tuổi thường không thạo điện thoại thông minh, họ chỉ sử dụng những chức năng cơ bản nhất như camera để chụp ảnh.
May mắn thay, Hồ Trân Trân có làn da được chăm sóc rất tốt, đủ sức "chịu đựng" được cả ánh sáng trực diện lẫn ảnh gốc không qua chỉnh sửa từ camera điện thoại, nên trông cô vẫn vô cùng xinh đẹp.
"Thật là may mắn quá khi được gặp cô ở đây. Tôi sống ở đại lộ Tây Kinh Môn."
Dì Lý định bắt tay cô, nhưng chợt nhớ ra tay mình còn dính đầy dầu từ mì xào, nên sau khi suy nghĩ kỹ, dì đành bỏ ý định.
"Nghe nói đại lộ Tây Kinh Môn là của cô, mà tiền thuê nhà cứ giữ nguyên mấy năm nay. Trên đời này chắc không có doanh nhân nào tử tế hơn cô Trân Trân đâu."
Hồ Trân Trân nghe vậy thì có chút ngượng ngùng.
"Không đâu ạ, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi mà."
Dì Lý vẫn muốn trò chuyện thêm với cô đôi câu, nhiệt tình mời Hồ Trân Trân một phần mì xào nóng hổi.
Hồ Trân Trân nhìn dì nhanh nhẹn cho nguyên liệu vào chảo, không nỡ từ chối. Cô chỉ có thể bảo Trần Khai nhanh chóng quét mã thanh toán.
"Cô đừng thấy quán mì xào của tôi cũ kỹ, nhưng tôi dọn dẹp rất sạch sẽ đấy. Tôi làm nghề này đã năm năm rồi, những người đến đây ăn đều là khách quen cả, ai cũng khen mì xào ngon, thơm phức."
Dì Lý nở một nụ cười rạng rỡ, làm ấm lòng người đối diện.
" Tôi tin chắc cô ăn một lần sẽ muốn ăn thêm lần thứ hai. Nếu thích, sau này cứ ghé chỗ tôi mua nhé."
Nói đến đây, dì Lý chợt nhớ đến việc phải chuyển quầy hàng, nụ cười trên mặt dì bỗng tắt hẳn.
"Chỉ là chỗ này đã có người mua lại rồi, chúng tôi sẽ sớm phải dọn đi. Lần sau nếu muốn ăn, cô cứ đến đại lộ Tây Kinh Môn tìm tôi nhé."
Dứt lời, dì không nén được tiếng thở dài thườn thượt.
"Không biết ai đã mua lại cái tòa nhà xây dở đó, khiến mấy người kinh doanh nhỏ lẻ như chúng tôi không còn chỗ để mưu sinh nữa."
Hồ Trân Trân lúng túng ghé lại gần dì Lý, thì thầm:
"Thực ra... tòa nhà đó là do tôi mua lại ạ."
Dì Lý sững sờ, đứng đơ ra một lúc lâu không kịp phản ứng.
"Cô... cô mua rồi á? Cô mua cái tòa nhà đó làm gì?"
Dì vô cùng bối rối. Dù sao Hồ Trân Trân gần đây rất nổi tiếng, lại giàu có đến thế, tài sản nhiều như vậy, sao lại cần mua một tòa nhà chưa hoàn thiện chứ?
Dì Lý rất quý mến Hồ Trân Trân, nên khi biết cô là người mua, dì ấy không chút phàn nàn nào.
Nhưng chủ quầy bán xiên chiên ở bên cạnh thì lại khác.
Người đàn ông không biết Hồ Trân Trân là ai. Vừa hay tin cô là chủ mới, ông ta lập tức tỏ vẻ lo lắng.
“Không phải chứ, cô gái trẻ! Cô giàu có như vậy, không mua cái gì đã hoàn thiện lại đi mua cái tòa nhà dở dang này làm gì? Đây chẳng phải là muốn đẩy chúng tôi vào đường cùng sao?”
Lời lẽ của ông ta nghe chói tai, và thái độ của dì Lý thay đổi chóng mặt ngay sau khi nghe những lời này.
“Làm sao mà gọi là đẩy người ta vào đường cùng được? Mở một gian hàng ở nơi khác cùng lắm cũng chỉ tốn vài trăm tệ tiền thuê. Đáng lẽ ra chúng ta phải trả số tiền đó ngay từ đầu rồi. Chúng ta đã được lợi khi nương nhờ ở cái chỗ chưa hoàn thiện này bao lâu nay. Công trình cũng đã khởi công lại rồi, chuyện này sao có thể trách cô Trân Trân?”
Ông chủ quán xiên chiên sững sờ trước thái độ "lật mặt" của dì Lý.
“Không phải vừa nãy bà còn nói thế sao? Tất cả những chỗ có thể dựng quầy hàng đều đã có người rồi. Bây giờ chúng tôi đột nhiên bị đuổi ra ngoài, cả một nhóm người đông đúc như chúng tôi biết đi đâu mà kiếm kế sinh nhai? Không kiếm được tiền thì để cả nhà c.h.ế.t đói sao?”
Thái độ của ông ta ngày càng kích động. Trần Khai lặng lẽ bước lên, đứng chắn giữa ông chủ quán và Hồ Trân Trân.
“Ông hiểu lầm rồi.” Hồ Trân Trân từ phía sau Trần Khai khẽ thò đầu ra, giọng bình thản: “ Tôi không hề có ý định đuổi ông đi.”
Tiếng ồn ào, tranh cãi ở đây lớn đến mức những chủ quầy hàng lân cận cũng bắt đầu chú ý, đám đông dần tụ tập xung quanh.
Thấy tình hình căng thẳng, Trần Khai nhanh chóng lướt điện thoại, gửi tin nhắn cho Lưu An.
[Tầng hầm tòa nhà bỏ hoang, mau chóng tới hỗ trợ.]
Hồ Trân Trân không hề mảy may lo lắng cho sự an toàn của mình.
Bởi vì cô không có ý định gây khó dễ cho những người chủ quán nhỏ bé này.
Hôm qua, sau khi nghe Trần Khai trình bày ý tưởng, Hồ Trân Trân nhận thấy nó rất khả thi. Vì vậy, cô đã sớm tính toán đến kế sinh nhai của các tiểu thương này.
“Giờ thì, chúng ta cùng bàn về vấn đề này nhé!”
“Ông đã bao giờ nghĩ đến việc sở hữu một gian hàng cố định, không cần phải ngày ngày đẩy xe hàng đi khắp nơi chưa?”
Chắc hẳn ai cũng từng mơ ước, khi việc làm ăn phát đạt, sẽ có thể mở một cửa hàng nhỏ của riêng mình, chẳng cần lo nắng mưa, cũng không phải rời xa thành phố mà vẫn có thể công khai kinh doanh thoải mái.
Đối với những gánh hàng rong, việc đạt được điều này là quá xa vời.
“Bây giờ, tôi có thể mang đến cho ông một cơ hội để sở hữu một gian hàng như vậy.”
Hồ Trân Trân nhẹ nhàng lên tiếng.
Ông chủ quán xiên chiên không còn kích động phản bác như trước, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ nghi hoặc.
“Nếu có đủ tiền thuê quầy như vậy, thì tôi đã mở cửa hàng từ lâu rồi chứ!”
Dù lời lẽ nghe có vẻ khó chịu, nhưng ẩn sâu trong đó, Hồ Trân Trân vẫn nhận ra ông ta thực sự khao khát có một gian hàng ổn định.
Hồ Trân Trân hoàn toàn nắm bắt được suy nghĩ đó.
Khóe môi cô khẽ cong lên thành một nụ cười ẩn ý. Cô hỏi: “Nếu gian hàng hoàn toàn miễn phí thì sao?”
“Làm gì có chuyện đó chứ?!”
Ông chủ quán xiên chiên bất giác phủ nhận ngay lập tức, phải mất vài giây sau ông ta mới hoàn hồn và nhận ra Hồ Trân Trân đang nói về điều gì.
“Cô… cô muốn cho chúng tôi một gian hàng miễn phí thật sao?”