Lời này vừa thốt ra, một làn sóng xì xào bắt đầu nổi lên, và Hồ Trân Trân biết rắc rối thực sự sắp ập đến.
Đương nhiên, Hồ Trân Trân không đời nào làm theo những gì ông ta mong muốn.
“ Tôi sẽ không cho ông một gian hàng miễn phí. Mà đúng hơn, là cho ông mượn nó trong một khoảng thời gian nhất định.”
Đám đông vây quanh Hồ Trân Trân đồng loạt nín thở, chờ đợi những lời tiếp theo từ cô.
“Trong tương lai, nơi đây sẽ được quy hoạch thành một phố ẩm thực sầm uất. Toàn bộ tầng một sẽ là những quầy hàng nhỏ, được cho thuê ưu đãi cho các tiểu thương.”
“ Tôi muốn biến nơi này thành phố ẩm thực đẳng cấp nhất thành phố S. Vì vậy, ngay cả một gian hàng nhỏ cũng sẽ phải trải qua quá trình kiểm tra và sàng lọc nghiêm ngặt để đảm bảo chất lượng, mới có thể tiếp tục hoạt động tại đây.”
Ông chủ quán xiên chiên nghe xong, dường như đã hiểu ra chút gì đó, nhưng lại vẫn còn mơ hồ.
Ông chú lo lắng cắt ngang lời cô: "Ơ, chẳng phải cô bảo miễn phí sao? Giờ lại kiểm tra là sao?"
Hồ Trân Trân còn chưa kịp mở lời, các tiểu thương xung quanh đã nhao nhao lên tiếng.
"Ông im lặng một chút đi được không? Ông không muốn ở lại thì thôi, nhưng chúng tôi vẫn còn muốn bán hàng ở đây đó!"
Ông chủ hàng xiên chiên bị đám đông "phản công" liền ngậm miệng.
Hồ Trân Trân tiếp tục: "Khi khu nhà này xây xong, mọi người sẽ có cơ hội nhận được một gian hàng miễn phí. Thời gian miễn phí là ba tháng."
"Sau ba tháng, những người bán có nhiều đánh giá tiêu cực sẽ phải rời đi, trong khi đó, những người có nhiều đánh giá tích cực sẽ được quyền ở lại."
Điều này chẳng khác nào đặt tất cả vào một đường đua công bằng, buộc mọi người phải cạnh tranh lành mạnh để cùng tiến bộ.
Nhưng không phải ai cũng thích cạnh tranh.
Có người đã lùi bước ngay tại chỗ, trong lòng không ngừng oán thán.
"Ban đầu tôi làm việc cho bản thân, bây giờ làm vậy chẳng khác nào tôi phải trả tiền thuê nhà và làm việc cho cô ấy sao?"
Giọng người đó không lớn, nhưng đủ để vài người đứng gần đấy nghe rõ mồn một.
Ông ta cứ thế chen ngang khi Hồ Trân Trân còn chưa dứt lời. Cô cũng chẳng bận tâm, chỉ điềm tĩnh đáp lại những lời ông vừa nói.
"Ông không làm việc cho tôi, mà tôi đang cho ông cơ hội để thực hiện ước mơ của mình."
Nghe câu này, nhiều người lại thầm nghĩ sao mà "đạo đức giả" quá.
Ngay tức khắc có những tiếng thì thầm to nhỏ vang lên.
Hồ Trân Trân vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, hoàn toàn không bận tâm đến những lời bàn tán xì xào xung quanh.
"Những người bán hàng ở lại sẽ được miễn giảm tiền thuê."
Nói xong, cô nhìn quanh một lượt rồi nói: "Thời hạn là một tuần, bắt đầu từ ngày mai. Ai sẵn sàng thì đến đây đăng ký nhé."
Vừa dứt lời, Lưu An và nhóm người của cô ấy đã nhanh chóng chạy tới, chen qua đám đông để bảo vệ Hồ Trân Trân.
Những gì Hồ Trân Trân muốn nói đã rõ ràng cả rồi, ở lại cũng chẳng còn ích gì. Vậy là, cô cùng Lưu An và những người khác rời đi, được họ hộ tống cẩn thận.
Các tiểu thương dõi theo bóng dáng cô khuất dần, rồi ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
"Cô ấy nói thật sao? Nếu sống ở phố ẩm thực này, sẽ được giảm tiền thuê nhà miễn sao là làm tốt công việc?"
Một vài người bắt đầu rục rịch động đậy, ánh mắt lóe lên chút tia hy vọng.
" Tôi thấy có lẽ không đáng tin lắm. Việc giảm tiền thuê nhà không nói rõ là giảm bao nhiêu. Nếu chỉ giảm 50 tệ thì coi như không giảm."
Có người mất hết hy vọng.
Dì Lý vẫn chưa nói câu nào.
Đến khi ông chủ quán bán xiên que gọi bà: "Dì Lý, chẳng phải dì quen bà chủ kia sao? Dì thấy thế nào?"
"Dì thấy thế nào ư?"
Dì Lý quay đầu liếc nhìn khu nhà đang xây dở còn chưa khởi công: "Dì đi xem xem."
Ông chủ hàng xiên chiên khó chịu, giọng điệu không vui vẻ gì.
"Này! Mọi người bàn bạc một chút được không? Chúng ta đều là 'châu chấu trên cùng một sợi dây' mà. Ai có ý kiến gì thì nói ra đi chứ?"
Dì Lý hoàn toàn phớt lờ những lời trách móc cằn nhằn của ông ta.
"Dì chẳng thèm quan tâm đến mấy lời ông nói đâu. Dù sao thì dì cũng quyết rồi, mai sẽ đến đăng ký thôi."
Nói rồi, dì quay về quầy hàng của mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Này! Sao dì lại như thế!"
Trời đã khuya, trên đường không còn nhiều khách cũng là lúc các quầy hàng đóng cửa.
Những người bán hàng nhỏ này luôn cố gắng kiếm nhiều tiền nhất có thể, họ không muốn đóng cửa hàng sớm như vậy, cửa hàng của dì Lý thường không đóng sớm như thế.
Thấy dì chuẩn bị rời đi, một số chủ quầy sống trên đại lộ Tây Kinh Môn nhìn nhau rồi cũng bước về quầy hàng của mình để thu dọn đồ đạc.
"Tại sao tất cả mọi người đều đi rồi?"
Ông chủ hàng xiên chiên nhận ra có gì đó không ổn: "Này, dì thực sự tin lời cô ta nói à?"
Dì Lý hoàn toàn phớt lờ ông ta, đạp xe ba bánh kéo quầy hàng sau lưng về nhà.
Vài người tốt bụng nán lại, khuyên nhủ ông ta đôi ba câu.
"Đương nhiên là chúng tôi tin cô ấy rồi. Đó là Hồ Trân Trân mà. Ai ở Tây Kinh Môn mà không tin cô ấy chứ?"
Dù lời nói có phần khoa trương nhưng lại thể hiện đúng suy nghĩ của đa số hộ kinh doanh trên đại lộ Tây Kinh Môn.
Đối với họ, Hồ Trân Trân vô cùng đặc biệt.
Cô không chỉ là bà chủ không tăng giá thuê nhà suốt mấy năm qua, mà còn là người tốt bụng đã xây dựng bệnh viện mới với giá thuốc phải chăng, và còn tạo công ăn việc làm cho họ nữa chứ.
Có lẽ ở đại lộ Tây Kinh Môn có vài người không ưa cô, nhưng ghét cô thì tuyệt đối không hề có.
Hồ Trân Trân đã nói sau khi vượt qua vòng kiểm tra sẽ miễn giảm tiền thuê nhà.
Vậy thì cô ấy nhất định sẽ làm được.
Đây chính là sự tin tưởng vững chắc mà cô đã gây dựng được trên đại lộ Tây Kinh Môn.
Tất cả chủ quầy hàng sống ở Tây Kinh Môn đều đã lần lượt rời đi. Theo lời họ, ngày mai họ sẽ tấp nập đến đăng ký và ký hợp đồng.