Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 133

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mời Quý độc giả vào bên dưới

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

Điều này khiến những người còn lại càng thêm do dự.

Chỉ có từng đó gian hàng, dù cô Hồ này nói sẽ cho mỗi người một cơ hội, nhưng người nhanh chân hơn sẽ luôn có quyền ưu tiên lựa chọn.

Nếu vì chần chừ mà bỏ lỡ cơ hội, không chộp được một gian hàng tốt thì chẳng phải sẽ thiệt thòi lớn hay sao?

Vài người suy nghĩ thực tế hơn.

Dù sao Hồ Trân Trân nói ba tháng đầu sẽ miễn phí, tức là được dùng thử ba tháng, chẳng khác nào mượn mặt bằng miễn phí để kinh doanh, còn tiết kiệm được kha khá tiền thuê.

Không ít người nghĩ theo cách này.

Ngày càng nhiều người rời đi.

Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại chủ quầy bán xiên chiên và một số chủ hàng khác vẫn chưa quyết định.

"Thật hết nói nổi với đám người này, ngay cả một cuộc trò chuyện thẳng thắn cũng không có nổi!"

Ông ta bực bội làu bàu vài câu, trong lòng vẫn không chút tin tưởng Hồ Trân Trân.

“Thôi vậy, ngày mai tôi sẽ tự mình tìm chỗ dựng quầy hàng, cứ dựa vào tay nghề của mình mà làm, tôi vẫn không tin mình không kiếm nổi tiền.”

Đó là lời tuyên bố đầy cứng rắn của một người bán hàng rong lão làng.

Những người khác không nói gì thêm, chỉ động viên ông ta vài câu.

Cho đến khi chủ quầy xiên chiên rời đi, những người còn lại mới lặng lẽ trao đổi xem ngày mai có nên đến đăng ký hay không.

Về đến nhà, Hồ Trân Trân giao phó việc này cho Lưu An.

Vì nán lại đường khá lâu, phần mì xào và lạp xưởng chiên đã nguội bớt.

Cũng may bây giờ là mùa hè, đồ ăn nguội chậm, vẫn còn hơi ấm nên không cần hâm nóng lại.

Hồ Trân Trân vừa quay về, Giang Thầm đang chơi mô hình trong phòng khách liền ngẩng đầu, nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô.

Không phải vì lý do gì khác, mà là Hồ Trân Trân đã nói với cậu bé, cô ra ngoài sẽ mua lạp xưởng về, nên cậu bé con đã mong ngóng mẹ về từ lâu.

Tối nay sau khi đón Giang Thầm tan học, Hồ Trân Trân và Trần Khai vô tình nhắc đến món ăn vặt lề đường.

Từ lúc ấy, Giang Thầm bắt đầu tỏ ra thích thú.

Những món ăn vặt "đầy dầu mỡ không tốt cho sức khỏe" này luôn có sức hấp dẫn đặc biệt với trẻ con.

Bản thân Hồ Trân Trân cũng rất thèm ăn, chú ý tới ánh mắt của Tiểu Thầm, lập tức hiểu ra cậu bé cũng muốn thử.

"Tiểu Thầm, con muốn ăn lạp xưởng chiên không?"

Đôi mắt trong veo của cậu bé sáng rỡ, gật đầu lia lịa.

“Lạp xưởng chiên có ngon không hả mẹ?”

Hồ Trân Trân chợt nhận ra, bản thân mình cũng chưa từng ăn những món lề đường như thế này.

Một đứa trẻ 8 tuổi không quá lớn cũng không quá nhỏ, cái tuổi tiểu học này là giai đoạn cậu bé thích ăn vặt nhất. Nhưng Giang Thầm lại chưa bao giờ được thử đồ ăn ven đường như xiên chiên.

Cô chỉ nói: “Tiểu Thầm thử một lần sẽ biết thôi nhé.”

Trước đây, có lẽ nhà họ Giang không cho cậu tiền tiêu vặt, Hồ Trân Trân mãi sau này mới tình cờ nhận ra điều đó.

Hồ Trân Trân chợt nghĩ, một đứa trẻ không có tiền tiêu vặt thì phải làm sao khi bụng đói meo ở trường?

Hồ Trân Trân không rõ vì sao trước đây Giang Thầm lại đến bệnh viện khám, dường như cậu đã quen với một kiểu sống nào đó. Đến cả tiền tiêu vặt cô đưa, cậu cũng chưa từng dùng cho bản thân.

Mới nhỏ xíu như vậy mà cậu đã biết cách tiết kiệm từng đồng, điều này khó mà trách được.

Hồ Trân Trân xoay người đi ra ngoài mua xiên chiên, trong lòng không ngừng mắng chửi Giang Lâm.

Mặc dù đã tống bà ta vào tù, nhưng mỗi khi nghĩ đến những gì Giang Lâm đã làm trước đây, Hồ Trân Trân vẫn sôi m.á.u không thôi.

Cơn tức giận ấy, khi quay lại bên Giang Thầm, lại hóa thành tình yêu thương vô bờ.

Chỉ đến khi mang mì xào và mấy xiên lạp xưởng chiên trở lại, Hồ Trân Trân mới thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.

Tuy biết đồ ăn vặt chẳng tốt chút nào cho sức khỏe, nhất là với một đứa trẻ, nhưng khi hương vị lạp xưởng chiên thơm lừng lan tỏa, nó vẫn mang lại cho hai mẹ con một khoảnh khắc hạnh phúc giản dị.

Giang Thầm chưa từng nếm qua món lạp xưởng chiên này bao giờ, thậm chí cậu bé còn chưa được ăn một bữa sáng thịnh soạn với nhiều lựa chọn đến thế.

Từ ngày chuyển đến biệt thự Ngọa Sơn, dì bảo mẫu đã chuẩn bị những bữa sáng đủ dinh dưỡng, khiến cậu ăn món gì cũng thấy ngon miệng.

Nếu chưa nếm thử những món bình dân bên ngoài, thì sau này có ăn thứ gì cũng dễ bất ngờ, dễ thích thú hơn.

"Tiểu Thầm, sáng mai mẹ đưa con đi ăn bánh rán nhé?"

Giang Thầm, người vẫn thường xuyên thấy các bạn cùng lớp ăn món này, liền gật đầu lia lịa: "Dạ được ạ!"

Phải mất một lúc, cậu bé mới chợt nhớ ra Đồng Soái vẫn thường trực ở cổng trường, chờ để nói những lời khó nghe mỗi khi cậu đến lớp.

Giang Thầm không muốn mẹ nhìn thấy cảnh đó.

Cậu biết những lời lẽ ấy chắc chắn sẽ khiến mẹ nổi giận.

Cậu không hề muốn mẹ phải phiền lòng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhăn lại vì xoắn xuýt, Hồ Trân Trân không kìm được đưa tay véo nhẹ hai cái má bánh bao trắng nõn.

"Mẹ!"

Thấy Giang Thầm phản kháng, cô mới mỉm cười hài lòng buông tay.

Giang Thầm, sau mấy tháng được cô chăm sóc, đã thay đổi rất nhiều so với đứa trẻ suy dinh dưỡng ngày nào. Trên má cậu bé cuối cùng cũng có da có thịt, thậm chí còn phúng phính đáng yêu đúng kiểu trẻ con.

Hồ Trân Trân càng nhìn càng thấy cưng, không kìm được đưa tay xoa nhẹ đầu cậu.

Trong khoảnh khắc vui đùa bất ngờ ấy, Giang Thầm đã tạm quên mất chuyện của Đồng Soái.

Cậu bé không nhớ ra chuyện đó cho đến sáng sớm hôm sau, khi đang ngồi trong xe, trên tay cầm chiếc bánh rán nóng hổi thơm lừng.

Nhưng đã quá muộn.

Mẹ cậu ngồi ngay bên cạnh, Giang Thầm ngoảnh đầu nhìn về phía cổng trường, và kìa, Đồng Soái rõ ràng đang đứng đợi cậu chầu chực ở đó.

Chiếc xe từ từ lăn bánh và dừng hẳn lại.

Hồ Trân Trân cắm ống hút vào hộp sữa, đưa cho Giang Thầm: "Cứ ngồi trong xe ăn cho hết đã rồi hẵng vào lớp."

Dù sao bây giờ vẫn còn sớm mà, bánh rán phải ăn nóng mới ngon.

Giang Thầm đang còn buồn rầu vì nghĩ đến Đồng Soái thì nghe mẹ nói vậy, cậu chợt nảy ra một ý: nếu mình vào lớp muộn hơn một chút, Đồng Soái sẽ không thể cứ đứng mãi ở cổng chờ cậu được.

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 133