Mời Quý độc giả vào bên dưới để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
"Chúng ta cần tiến hành nhanh chóng. Hãy coi đó như một hoạt động xuyên suốt kỳ nghỉ hè. Khi các cháu trở lại trường, chúng sẽ mang những chậu cây nhỏ lên và cùng nhau xem ai trồng được cây tốt nhất."
Đây quả thực là một giải pháp hay, lại không tốn thời gian học thêm ở trường.
Điều mà hiệu trưởng sợ nhất là học sinh chểnh mảng việc học, nếu hoạt động sau giờ học sẽ trì hoãn tiến độ học tập của các em.
Đề nghị của Hồ Trân Trân làm hiệu trưởng vô cùng hài lòng.
Hoạt động này rất phù hợp với kỳ nghỉ hè năm nay.
Trường Tiểu học Bắc Quan chỉ có nửa tháng nghỉ hè, chỉ để tránh những ngày nóng gay gắt nhất mà thôi.
Hiện tại đã đến lúc nắng nóng cực điểm rồi. Theo thông lệ hàng năm, từ đầu tháng 8 đến 15 tháng 8 là thời gian các trường tiểu học được nghỉ lễ.
Điều này hơi khác so với hồi Hồ Trân Trân đi học, nên ngay từ đầu cô đã không quen. Cô cứ nghĩ Giang Thầm đã được nghỉ hè rồi, nhưng mỗi lần hỏi thì đều nhận được câu trả lời là còn hơn một tháng nữa.
Sau khi giai đoạn nhiệm vụ mẹ con mới được công bố, Hồ Trân Trân thực sự muốn cảm ơn nhà trường vì thời gian nghỉ hè không quá dài.
Nếu là kỳ nghỉ hè như hồi cô còn đi học, nhiệm vụ này có lẽ sẽ tốn rất nhiều thời gian để hoàn thành.
"Vậy tôi không làm phiền ngài nữa."
Sau khi tạm biệt hiệu trưởng, Hồ Trân Trân không nán lại trường mà chuẩn bị rời đi ngay.
Cô ra đúng lúc chuông báo vào lớp đã reo được vài phút, nên sân trường rất yên tĩnh.
Đối diện phòng giáo vụ là khu vực học sinh tập thể dục.
Hồ Trân Trân chậm rãi đi qua, liếc nhìn xung quanh, bỗng thấy hai bóng hình quen thuộc đang ở trong góc phòng thể chất.
Đó là Giang Thầm và cậu bé kia.
Hồ Trân Trân theo bản năng dừng bước, đôi mắt cô nheo lại, đầy cảnh giác.
Rốt cuộc hai đứa nhóc này đang làm gì vậy?
Giang Thầm ở nhà họ Giang vẫn luôn phải chịu khổ sở, nhờ sự chăm sóc của Hồ Trân Trân mà cậu đã có thêm chút da thịt. Tuy cậu cũng đã cao lên nhưng so với cậu bé kia thì vẫn thấp hơn cả một cái đầu.
Do ở khá xa, trong mắt Hồ Trân Trân, chênh lệch chiều cao giữa hai cậu bé càng có vẻ lớn hơn.
Cũng may có hai cậu bạn cùng lớp của Giang Thầm mà Hồ Trân Trân từng thấy qua cũng đang đứng đó, có vẻ không đến nỗi xảy ra xung đột lớn nào.
Nếu không, Hồ Trân Trân thật sự sẽ rất lo lắng nếu Giang Thầm bị thương.
Thực tế lại có phần khác hẳn với lo lắng của Hồ Trân Trân.
Người nắm thế chủ động lại là Giang Thầm.
Cậu bị Đồng Soái quấn lấy nên có chút khó chịu, nhưng Đồng Soái thì lại giả vờ như không hiểu. Mặc cho cậu nói gì, cậu ta vẫn cứ lải nhải bên tai những lời chói tai.
Giang Thầm đã chịu đựng Đồng Soái từ rất lâu rồi, nhưng cho đến sáng nay, khi chứng kiến cách đối phó của mẹ.
Cậu như bừng tỉnh ngộ, đột nhiên nghĩ ra cách đối phó với Đồng Soái.
Tiết thể dục hôm nay, không biết do ngẫu nhiên hay xui xẻo thế nào, lớp 2 và lớp 3 lại học chung.
Khi Giang Thầm nhìn thấy Đồng Soái ở lớp bên cạnh, cậu đã có linh cảm rằng mình sẽ phải đối mặt với cậu ta.
Quả đúng là không ngoài dự đoán của cậu.
Sáng nay, sau khi bị Hồ Trân Trân vừa đ.ấ.m vừa xoa dạy dỗ mấy câu, thì Đồng Soái đã mất hết thể diện rồi.
Không thể đối phó với người lớn, Đồng Soái bèn trút giận lên Giang Thầm để gỡ gạc thể diện đã mất.
Khi giáo viên thể dục thông báo mọi người có thể tự do hoạt động, thì Đồng Soái lại quay qua đám lớp 2 gọi tên Giang Thầm.
"Giang Thầm, lại đây một chút!"
Từ nhỏ Đồng Soái đã được gia đình chăm sóc chu đáo, nên so với bạn cùng lứa, cậu ta có vẻ cao lớn hơn hẳn.
Giờ đây lại hùng hổ xông sang lớp 2 tìm Giang Thầm, động thái này đương nhiên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Hứa Gia Nghĩa cũng ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói gì đó với Giang Thầm, rồi đứng dậy.
Cậu bé bước lên trước giống như gà mái bảo vệ gà con, kéo Giang Thầm về phía sau: "Anh tìm Giang Thầm có việc gì?"
"Liên quan gì đến cậu?"
Đồng Soái cau mày, khiến cô bé bên cạnh giật mình, vội vàng ném bao cát vào tay cậu ta rồi bỏ chạy một mạch không quay đầu lại.
Đồng Soái cũng bất giác quay đầu nhìn theo, thấy mình bị cô bé kia làm cho giật mình. Cậu ta cẩn thận nhìn xung quanh và bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của giáo viên thể dục đang dán chặt vào mình, cậu ta vội vàng cố gắng giữ bình tĩnh.
" Tôi có chuyện cần nói riêng với Giang Thầm, chỉ vài câu thôi."
Giọng điệu của Đồng Soái trở nên nhẹ nhàng và có phần thân thiện hơn đôi chút.
Nhưng với vẻ mặt căng thẳng kia, lời nói này chẳng hề có chút đáng tin nào.
Hứa Gia Nghĩa vẫn còn lo lắng, cậu bé bị Giang Thầm kéo ra phía sau, vỗ nhẹ vai trấn an.
"Không sao đâu, nói hai câu là xong thôi."
Giang Thầm bước lên phía trước, thoát khỏi vòng bảo vệ của Hứa Gia Nghĩa. Vương Hạo, vốn nãy giờ im lặng đứng gần đó, cũng dẫn đầu đi theo.
Giang Thầm quay lại nhìn cậu bé.
Vương Hạo đối diện Giang Thầm, ánh mắt kiên định: "Sao vậy? Có gì mà không nói cho tớ biết được à?"
Hứa Gia Nghĩa, không hiểu đang suy nghĩ gì mà đôi mắt đã rưng rưng, cũng vội vã đi theo Vương Hạo.
Hai người đi theo Giang Thầm và Đồng Soái vào một góc tường.
Giang Thầm gãi đầu, thầm nghĩ vốn dĩ chẳng có bí mật gì to tát, nhưng thấy hai đứa cứ nằng nặc đòi đi theo, cậu đành chấp nhận.
Bốn người họ đi đến một góc trống ở sân.
Giang Thầm tiến lên một bước, nói: "Nói đi, anh muốn nói gì với tôi?"
Ngày thường, Giang Thầm luôn tùy ý để Đồng Soái thao thao bất tuyệt, còn cậu thì chỉ im lặng cúi đầu, ngoan ngoãn lắng nghe.
Chính vì thế, Đồng Soái luôn nghĩ mình có thể tự do sai khiến cậu, nhưng lời chất vấn thẳng thừng hôm nay lại khiến cậu ta bất ngờ không thôi.