Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 139

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Mời Quý độc giả vào bên dưới

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

Tuy nhiên, Đồng Soái cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh ban đầu.

Cậu ta cười và nói: " Tôi chỉ muốn làm quen với cậu thôi, đó là lý do tôi nói cho cậu biết 'sự thật' này. Yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ cho ai đâu."

Không nói mới là chuyện lạ.

Cả Đồng Soái và Giang Thầm đều hiểu những lời đạo đức giả này.

Đồng Soái rõ ràng là không ưa gì Giang Thầm.

Ngay từ hôm Ngô Xảo thẳng thừng từ chối lời mời đi chơi của cậu ta, Đồng Soái đã nảy ra ý định này rồi.

Đồng Soái biết Ngô Xảo vì chú Ngô nên mới đi chơi với cậu ta, nhưng trong thâm tâm cậu vẫn rất thích cô bạn xinh đẹp lắm lời này.

Bỗng nhiên, cậu ta cảm thấy Ngô Xảo không còn muốn chơi với mình nữa, thậm chí còn xuống tận lớp hai để tìm 'củ cải nhỏ' khác. Trong lòng Đồng Soái dâng lên một nỗi bực tức khó tả.

Dựa vào cái gì mà tên nhóc 'củ cải nhỏ' này lại có thể cướp đi bạn của cậu ta chứ?

Đồng Soái cảm thấy khó chịu trong lòng, từ đó có ấn tượng cực kỳ xấu với Giang Thầm.

Từ ngày đó, cậu ta bắt chước những lời người lớn vẫn thường nói, sau đó cứ thế lặp lại những câu tưởng chừng như quan tâm nhưng thực chất lại đ.â.m sâu vào trái tim Giang Thầm.

"Sáng nay tôi đợi cậu ở cổng trường, nhưng lại bị mẹ kế của cậu hiểu lầm."

Khi Đồng Soái lên tiếng, hai đứa trẻ đứng sau Giang Thầm lập tức cảm thấy căng thẳng tột độ.

Ngược lại, Giang Thầm đứng phía trước vẫn im lặng, vẻ mặt không hề có chút biến động.

Đồng Soái nhìn thẳng vào cậu rồi nói tiếp: " Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu. Chẳng lẽ ngay cả chuyện kết bạn của cậu mà mẹ kế cũng phải can thiệp sao? Cô ta đúng là có ham muốn kiểm soát cậu mạnh mẽ thật đấy."

Vẻ mặt Giang Thầm vẫn lạnh tanh: "Nói xong chưa?"

" Tôi còn chưa nói xong." Đồng Soái nở nụ cười tràn đầy ác ý: "Cậu thử nghĩ xem, cô ta vẫn còn trẻ, việc gì phải sốt sắng chăm sóc một đứa trẻ không phải con ruột của mình chứ? Tại sao không để nhà chồng tự lo? Không lẽ cô ta có vấn đề gì sao …"

Câu tiếp theo còn chưa kịp bật ra khỏi miệng đã bị Giang Thầm lạnh lùng cắt ngang.

Đây chính là giới hạn cuối cùng mà cậu có thể chịu đựng.

Giang Thầm tung một cú đ.ấ.m thẳng vào mũi Đồng Soái, sau đó vươn tay bịt chặt miệng anh ta lại.

Giang Thầm vốn nhỏ nhắn và gầy gò hơn so với bạn bè cùng trang lứa, lại thêm tính cách trầm lặng, ngoan ngoãn, hiếm khi xảy ra xô xát với ai.

Chẳng ai ngờ cậu bé lại ra tay đánh người.

Kể cả Hồ Trân Trân đang đứng ở một góc xa cũng ngỡ ngàng.

Cô đứng sững sờ mất mấy giây, sau đó mới kịp phản ứng, vội vã lao nhanh về phía bọn trẻ.

Giang Thầm ra tay vô cùng dứt khoát. Chỉ đến khi Đồng Soái ôm mũi cúi gập người, cậu bé mới ngừng lại, dằn giọng hỏi: "Anh nói ai bị bệnh?"

Lúc này, Hứa Gia Nghĩa đứng phía sau chợt hiểu ra tất cả. Tâm trạng phức tạp, cậu bé vô thức nắm chặt cánh tay Vương Hạo, mếu máo: "Huhu, rõ ràng tình cảm giữa cậu ấy và mẹ rất tốt mà."

Vương Hạo á khẩu, nhưng vẫn dịu dàng đưa tay lau nước mắt cho Hứa Gia Nghĩa.

Cậu bạn này cứ mít ướt như vậy, đến Vương Hạo cũng chẳng còn nước mắt cảm động mà rơi nữa rồi.

Đồng Soái buông tay khỏi mũi, "phụt" một tiếng cười khẩy.

"Không phải chứ, cô ta có chung huyết thống với cậu đâu. Cậu thật sự coi cô ta là mẹ mình hay sao?"

"Cũng phải, nếu tôi mà có một người mẹ kế giàu có như vậy, tôi nhất định sẽ ôm chặt lấy chân cô ta, cho dù có c.h.ế.t cũng không buông ra đâu."

Đồng Soái nghĩ Giang Thầm sẽ tức giận vì những lời này mà lao vào đ.ấ.m mình thêm lần nữa. Cậu ta siết chặt hai tay, sẵn sàng đánh trả.

Nhưng thực tế, Giang Thầm chỉ lạnh lùng hỏi lại: "Anh nói xong chưa?"

Đồng Soái nghe cậu nói câu này, cảm thấy mình bị khinh thường ra mặt.

"Anh còn lời gì muốn nói nữa không?"

"Được thôi, bây giờ đến lượt tôi nói."

Nói xong, Giang Thầm im lặng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đồng Soái, cậu bé đột nhiên quay người, ngồi phịch xuống đất rồi òa khóc nức nở.

"Này này này! Tôi mới là người bị đánh mà, sao cậu lại khóc?"

Đồng Soái thấy giáo viên thể dục đang chạy vội về phía mình thì không khỏi sững sờ.

Với khuôn mặt đầy m.á.u mũi thế này, lời nói của cậu ta rõ ràng có sức nặng hơn. Nhưng giáo viên thể dục không hề hỏi chuyện gì đã xảy ra, mà lập tức đỡ Giang Thầm đứng dậy trước, nhanh chóng dỗ dành cho cậu bé nín khóc.

"Giang Thầm, em đừng khóc nữa, nói cho thầy biết có chuyện gì xảy ra vậy?"

Khi Hồ Trân Trân vừa chạy đến góc sân, cô cũng sững sờ trước cảnh tượng đó. Cô định bước tới nhưng thấy thầy giáo thể dục đang đứng đó nên dừng lại.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Giang Thầm sau một hồi im lặng cũng mở miệng và thừa nhận hành động của mình.

"Em… em đánh vào mũi bạn ấy."

Giáo viên thể dục nghe xong ngớ người: "Em đánh bạn, vậy sao em lại khóc?"

Giang Thầm càng khóc lớn hơn, ngay lập tức rúc vào lòng thầy thể dục, nức nở: "Thầy ơi, em không nên đánh người."

Thấy cậu bé diễn tả sự hối hận như vậy, giáo viên thể dục nhất thời không biết phải nói gì.

"Giang Thầm, em có thể nhận ra lỗi của mình là tốt rồi, xin lỗi bạn ấy đi..."

Đứa trẻ này bình thường rất nghe lời nhưng nay lại từ chối yêu cầu của thầy.

"Thầy ơi, em sẽ không xin lỗi bạn ấy đâu. Bạn ấy nói em không biết xấu hổ, chỉ vì mẹ có tiền nên mới bám víu vào mẹ. Bạn ấy nói mẹ em bị bệnh, bạn ấy còn nói em sẽ bị mẹ vứt bỏ rồi lang bạt đầu đường xó chợ trong thành phố, thầy ơi huhuhu~"

Trong mắt mọi người, Giang Thầm luôn là một đứa trẻ trầm tính, ít nói, ngày thường rất ít khi trò chuyện.

Nghe vậy, mọi người có mặt đều tròn mắt kinh ngạc.

"Em không có, em không có!"

Đồng Soái phản xạ chối phăng, liếc nhìn hai thằng bạn đứng cạnh, trong lòng thầm cảm thấy may mắn: "Em thật sự chưa nói gì cả, thầy không tin thì hỏi hai người kia đi."

Nghe đến đây, Hứa Gia Nghĩa sợ đến mức quên cả khóc.

Khi giáo viên thể dục vừa nhìn sang, nước mắt cậu bé lại bắt đầu tuôn rơi, lã chã hai hàng.

"Thưa thầy, em không biết gì cả. Em chỉ đứng khóc thôi chứ có nghe thấy gì đâu ạ."

Lời này vừa dứt, Vương Hạo liền trở thành nhân chứng duy nhất.

Vương Hạo thấy da đầu tê dại. Khi mọi ánh mắt đổ dồn về mình, cậu bé căng thẳng nói: "Dường như... cậu ấy có nói như vậy."

Giang Thầm không hề hoảng sợ chút nào, chỉ trưng ra vẻ mặt đau khổ tột cùng.

Cậu bé tuyệt đối không bao giờ nói dối.

Đây quả thực là những gì Đồng Soái đã nói.

Thầy giáo thể dục lúc này chỉ thấy đau đầu nhức óc. Thầy không biết phải giải quyết ổn thỏa mâu thuẫn giữa hai đứa trẻ rắc rối này ra sao. Cuối cùng, thầy đành phải dắt cả hai đứa lên tìm giáo viên chủ nhiệm.

Hồ Trân Trân đứng khuất ở một góc sân khác, đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Khóe môi cô khẽ cong lên một nụ cười ẩn ý.

"Đi thôi, chúng ta trở lại xe chờ một lát." Trần Khai giục.

Giọng điệu Trần Khai có chút sốt ruột: "Bây giờ chúng ta rời đi luôn sao? Cậu chủ nhỏ hình như đang rất đau lòng đấy."

Hồ Trân Trân quay người bước đi, nhẹ giọng: "Không cần đến đó đâu, chúng ta mà xuất hiện sẽ làm ảnh hưởng đến 'màn trình diễn' của Tiểu Thầm mất."

Thường ngày Tiểu Thầm quá đỗi ngoan ngoãn, suýt chút nữa cô đã quên mất.

Con trai cô là một ảnh đế tương lai cơ mà.

Diễn cảnh khóc đạt đến độ hoàn hảo.

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 139