Mời quý độc giả đón đọc chương tiếp theo.
Để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cậu bé đã lớn lên, và những năm gần đây, Đồng Soái ngày càng chịu ảnh hưởng nặng nề từ người cha. Nét nhăn nhó thường trực trên khuôn mặt non nớt, lời nói thô lỗ và những hành động ngày càng cực đoan của Đồng Thụ dường như đã ăn sâu vào tâm hồn cậu.
Tiểu Soái vốn là một cậu bé hiền lành, đáng yêu, vậy mà chỉ mới vài năm, cậu đã bị "dạy dỗ" thành một con người khác, khiến mẹ cậu không khỏi đau lòng tự hỏi, tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?
"Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được." Mẹ cậu bé thì thầm, giọng nói pha lẫn quyết tâm và xót xa. "Tiểu Soái, con có muốn về ở cùng mẹ và bà ngoại không?"
Đồng Soái đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi, tưởng chừng như vô vọng. Khi nghe mẹ thốt ra những lời đó, cậu bé ngỡ mình đang chìm trong một giấc mơ. "Con đồng ý, mẹ ơi, con đồng ý!" Cậu vội vàng đáp, sợ rằng chỉ một cái chớp mắt, giấc mơ sẽ tan biến.
Ly hôn chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, đặc biệt là khi đối diện với một người như Đồng Thụ – độc đoán và ngang ngược. Người phụ nữ hiểu rõ điều đó hơn ai hết, nhưng cô không hé răng nửa lời với Đồng Soái. Cô chỉ khẽ gật đầu, nhờ con trai đỡ mình về phòng, rồi tự nhốt mình trong đó, một mình gọi điện thoại.
"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ." Đồng Soái áp tai vào cánh cửa gỗ, cố gắng lắng nghe, nhưng chỉ những câu chữ đứt quãng lọt vào tai cậu.
Cậu bé biết rõ người ở đầu dây bên kia là ai – bà ngoại đang ở quê.
Bà ngoại tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, ngày ngày chăm sóc khu vườn rau nhỏ và những thửa ruộng xanh mướt. Ngôi nhà dưới quê của bà đã được sửa sang khang trang, tạo nên một cuộc sống an yên, tự tại. Đã nhiều năm trôi qua, Đồng Soái chưa một lần gặp lại bà.
Năm xưa, vì muốn kết hôn với ba, mẹ đã cãi vã lớn tiếng với bà ngoại. Nghe kể lại, phải đến khi cậu chào đời, mối quan hệ giữa hai người mới dần hòa hoãn, bà cũng thỉnh thoảng lên thăm vài bận trong năm. Nhưng rồi, mẹ mắc bệnh hiểm nghèo, ông ngoại cũng đột ngột qua đời, những chuyến thăm của bà ngoại thưa thớt dần, rồi mất hút.
Bà ngoại trông như thế nào nhỉ? Đồng Soái cố gắng lục lọi ký ức mơ hồ, chỉ nhớ hình ảnh một người phụ nữ lớn tuổi nhưng đầy năng lượng, tính tình vui vẻ, dù dáng người nhỏ nhắn nhưng lúc nào cũng tràn đầy sức sống.
Khi ấy, trong sâu thẳm lòng mình, Đồng Soái vẫn ấp ủ một ảo tưởng ngây thơ.
Cậu tin rằng mẹ sẽ ngay lập tức ly hôn với ba, rồi đưa cậu về nhà bà ngoại, sống một cuộc sống mới. Ở đó, bệnh tình của mẹ nhất định sẽ dần tốt lên.
Nhưng giấc mơ đẹp đẽ và mong manh ấy của cậu không tồn tại được bao lâu thì bị người ba tàn nhẫn đập tan thành từng mảnh.
Đồng Thụ, với vẻ mặt lạnh lùng không thèm để tâm đến Đồng Soái đang đứng lặng lẽ bên ngoài, ngang nhiên sải bước thẳng vào phòng của mẹ cậu bé.
"Muốn ly hôn với tôi à? Đừng hòng!" Hắn gầm lên đầy giận dữ, rồi sập cửa, bỏ ra khỏi phòng mẹ cậu bé trong cơn thịnh nộ.
Đồng Soái thực sự không tài nào hiểu nổi.
Nếu hai người đã không còn yêu nhau thì tại sao họ vẫn cứ ở bên nhau chứ?
Đặc biệt là ba cậu, ông ấy đã trở nên giàu có, bên cạnh còn có một người tình trẻ đẹp, vậy mà tại sao vẫn cố chấp không chịu buông tha cho mẹ?
Sau khi Đồng Thụ rời đi, mang theo sự tức giận và hỗn loạn, Đồng Soái mới rụt rè bước vào phòng. Cậu lặng lẽ giúp mẹ thu dọn mớ hỗn độn đổ vỡ dưới sàn nhà.
Có lẽ vì trong lòng có quá nhiều thắc mắc và bức bối, Đồng Soái không kìm được mà cất tiếng hỏi.
"Bởi vì cái gọi là lòng tự trọng của ba con."
Người phụ nữ trên giường vừa dứt lời, lập tức ho khan. Tiếng ho không lớn, nhưng lại khiến cô thở dốc liên tục, yếu ớt.
" Nhưng con đừng lo lắng, mẹ vẫn còn chịu đựng được. Một ngày nào đó, mẹ nhất định sẽ dẫn con ra khỏi nơi ngột ngạt này."
Đồng Soái không biết phải nói gì, trong lòng nặng trĩu những tâm sự chất chồng. Cậu chỉ có thể cúi đầu, nặng nề gật nhẹ.
Nhưng dường như, biến cố luôn rình rập, đợi chờ sau những chuỗi ngày bình yên giả tạo.
Thứ Hai đến, như một vòng lặp quen thuộc, Đồng Soái rời giường, chuẩn bị bữa sáng và sách vở để đến trường. Cậu bé đi ngang qua phòng mẹ, định chào mẹ một tiếng trước khi ra khỏi nhà.
Đồng Soái bỗng dưng run rẩy, một cảm giác hoảng sợ dâng lên khi cậu thấy cánh cửa phòng mẹ bị khóa trái từ bên ngoài.
Lời mẹ từng nói bỗng văng vẳng bên tai cậu bé.
"Ba con cực kỳ sĩ diện, luôn coi trọng danh dự và thể diện của bản thân. Mẹ và ba con từng là cặp vợ chồng trẻ cùng nhau gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Nếu mẹ ly hôn, ba con chắc chắn sẽ phải hứng chịu những lời dèm pha, bàn tán không hay từ dư luận. Đương nhiên, ông ấy sẽ không bao giờ chịu ly hôn rồi."
"Chuyện mẹ sắp mất, con không được nói cho bất cứ ai biết.”
Dù suy nghĩ còn non nớt, nhưng Đồng Soái vẫn mường tượng được hàm ý sâu xa trong lời mẹ.
Đồng Thụ không có nhà. Đồng Soái đành mò vào bếp, hỏi dì giúp việc đang lúi húi nấu nướng: "Sao cửa phòng mẹ cháu lại bị khóa thế ạ?"
"Ông chủ Đồng bảo bà chủ cần được nghỉ ngơi, ngoài bác sĩ ra thì không ai được phép làm phiền. Vì thế, ông ấy đã đặc biệt mua một ổ khóa."
"Bác sĩ Trương vừa mới về không lâu. Chỉ có bác sĩ mới có chìa khóa mở. Ngay cả khi đưa cơm, chúng tôi cũng chỉ có thể đưa qua ô cửa sổ nhỏ thôi.”
Dì giúp việc nói đoạn, giọng đầy vẻ bực dọc: "Chuyện này chỉ cần dặn dò một tiếng là được, đâu cần phải khóa cửa thế chứ? Ai mà chẳng biết không nên làm phiền bà chủ nghỉ ngơi."
Đồng Soái như bị dội một gáo nước lạnh, cả người trở nên buốt giá, thất thần bước đến trường.
Chỉ trong tích tắc, thằng bé đã hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của người ba tệ bạc.
Nếu mẹ lâm bệnh mà chết, đương nhiên ba sẽ không cần ly hôn, cũng chẳng ai dám bàn tán gì về ông ấy nữa. Ba vẫn sẽ đường hoàng như không có chuyện gì xảy ra.
Đồng Soái càng nghĩ càng thấy nực cười chua xót. Thằng bé biết, giờ đây chỉ có mình mới có thể cứu mẹ, nhưng khi muốn ngẩng đầu tìm kiếm sự giúp đỡ, chỉ toàn là những ánh mắt xa lạ, chẳng ai có thể dang tay.
Không lẽ phải báo cảnh sát ư?
Nhưng liệu cảnh sát có bắt ba chỉ vì lời nói của một đứa trẻ như cậu không?
Ngay lập tức, họ sẽ hỏi tuổi cậu. Trên mạng đã có rất nhiều vụ bạo lực gia đình, Đồng Soái tìm hiểu rất kỹ rồi. Nhưng hầu hết chỉ dừng lại ở khuyên bảo, hoặc điều tra sơ qua chứ hiếm khi có ai bị bắt giữ.